Mạnh Vân Phòng quả thật giật mình, gần như anh muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng anh đã lập tức cười đáp:
- Biết rồi, biết rồi! Chị đâu phải người không vui nhộn, gặp được chị ở đây quả thật là một điều vinh hạnh đối với tôi. Tôi biết chị hai của chị, quả thật không phải người cùng một nhà, không đến với nhau. Chị và chị ấy có phần giống nhau. Thế chị hai của chị có khoẻ không?
Người đàn bà đáp:
- Chị ấy khoẻ thế nào được? Vụ kiện bạn anh, dường như khiến chị ấy muốn tự vẫn!
Mạnh Vân Phòng bảo:
- Sao lại nói thế, đại thể tôi có biết sơ sơ về vụ kiện này. Theo ý kiến của tôi hà tất phải đến nông nỗi này? Trước kia đều là bạn bè tử tế với nhau! Hiện nay Trang Chi Điệp ở nhà đang buồn khổ, oán hận Chu Mẫn đã gây ra chuyện rắc rối, biến một người bạn tốt đẹp hẳn hoi thành kẻ thù.
Người đàn bà hỏi:
- Nếu anh thật lòng quý mến tình bạn cũ, thì tại sao lại cung cấp chuyện riêng tư kín đáo của anh ấy và chị hai em? Vì thanh danh của mình, anh ấy làm tổn thương một người bạn trước kia, chuyện này cũng quá ư mất đạo đức.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Sự việc không hoàn toàn như chị nói. Thôi nhé, chúng ta không nhắc đến chuyện ấy nữa, may mà vụ kiện cũng đã kết thúc.
Người đàn bà bảo:
- Anh Phòng không hiểu luật pháp. Toà án trung cấp phán quyết không có nghĩa là vụ án đã chấm dứt, còn phải được phép trình lên toà án cao cấp cơ mà!
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Còn gửi đơn kiện ư? Việc gì phải thế nhỉ?
Người đàn bà đáp:
- Dù thế nào đi chăng nữa, thì chị hai không nuốt hận được đâu anh ạ. Chị ấy đã dốc toàn bộ sức lực và trái tim vào vụ kiện này, thì chị ấy sẽ theo kiện đến cùng. Anh hiểu ý em chứ.
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Đương nhiên tôi hiểu, chưa kể đến đàng sau chị ấy có người, riêng đàng trước có một bà cô như chị đây, thì cũng nghĩ thế nào được thế.
Người đàn bà cười bảo:
- Vậy thì em cũng không nói nữa. Nếu anh cho phép, thì xin được nhảy một đoạn nhạc?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Thật lòng xin lỗi chị, tôi một chút xíu cũng không biết nhảy, đây là lần đầu tiên tôi vào đây, tôi muốn tìm một người.
Người đàn bà nói:
- Vậy thì đáng tiếc, tôi đành phải mời người khác.
Nói xong, chị ta vẫy tay mời người phục vụ đến, trả tiền rồi bảo:
- Đem đến cho anh này một lon cô ca.
Sau đó ngẩng đầu đi luôn. Mạnh Vân Phòng tự thấy bị làm nhục, liền hỏi người phục vụ Liễu Nguyệt có ở đây không. Người phục vụ đáp:
- Hôm nay cô ấy không đến sàn nhảy, có lẽ ở buồng của cô ấy. Anh đi từ đây, ra cửa kia, bên tay phải là cầu thang, số mười tám gác ba là phòng làm việc của cô ấy.
Mạnh Vân Phòng cám ơn, móc tiền ra đưa cho người phục vụ nói:
- Lát nữa cô trả tiền lon nước cô ca cho người đàn bà kia, cứ bảo tôi nói, hẹn người tình đi chơi, sao lại để người tình trả tiền!
Mạnh Vân Phòng bấm chuông phòng số mười tám gác ba. Trong phòng im ắng, anh lại ấn mấy cái nữa, thì nghe thấy Liễu Nguyệt hỏi:
- Ai đó?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi đây.
Liễu Nguyệt đáp:
- Có việc gì đến phòng doanh nghiệp nhé, tôi hiện đang có khách quan trọng.
Mạnh Vân Phòng vội vàng đáp:
- Liễu Nguyệt, tôi là thầy Phòng của em đây.
Cửa buồng mở ra, Liễu Nguyệt son phấn rực rỡ, dường như Mạnh Vân Phòng không dám nhận ra. Anh bảo:
- Bây giờ khó gặp em thế hả, Liễu Nguyệt? Người em vẩy nước hoa gì vậy, khó ngửi quá, chẳng khác gì mùi trên người nước ngoài.
Liễu Nguyệt vội vàng liếc mắt ra hiệu, khe khẽ nói:
- Ở đây em đang có một khách nước ngoài – sau đó hất hàm vào gian trong, gian trong khép cửa.
Liễu Nguyệt giục Mạnh Vân Phòng đi vào, nói to:
- Thầy Phòng ơi, gả em đi rồi, các thầy cô chẳng ai đến thăm em nữa! Hôm nay thầy dẫn ai đến nhảy thế?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi chột một mắt, tai nghễng ngãng, dẫn được ai cơ chứ? Thầy Điệp của em gần đây tâm tư tồi tệ lắm, bọn tôi cùng đến thăm Liễu Nguyệt mà!
Liễu Nguyệt bảo:
- Đến cho khuây khỏa thì khuây khoả, lại bảo đến thăm em? Có chuyện gì mà tâm tư thầy Điệp tồi tệ, Liễu Nguyệt đi khỏi nhà, thì nhẹ nhõm cho anh ấy biết bao nhiêu tâm tư rồi còn gì?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Em là con ma khỉ nhỏ, không có lương tâm – rồi kể cho Liễu Nguyệt nghe một lượt, tại sao Đường Uyển Nhi mất tích, Ngưu Nguyệt Thanh lại bỏ đi như thế nào, còn Trang Chi Điệp thì đang sống thui thủi một mình thật đáng thương.
Liễu Nguyệt nghe xong, tròng mắt tấy đỏ, cô ta hỏi:
- Thế thầy Điệp đâu?
- Bọn tôi hẹn bốn giờ đến đây, ở dưới sàn nhảy tôi tìm mãi không thấy Liễu Nguyệt đâu, chờ lúc nữa anh ấy đến, em chịu khó động viên an ủi anh ấy, cũng khuyên anh ấy đi gặp chị cả cúi đầu nhận lỗi, đoàn tụ trở lại.
Liễu Nguyệt nói:
- Sau khi em đi làm dâu, em chỉ bận bịu đến đây làm việc, cứ bảo đi thăm các anh, nhưng không có thì giờ, may mà ở đây không bị người ta coi thường, cũng đang định mời thầy cô cùng đến xem em biểu diễn, không ngờ Nguyễn Tri Phi bị người ta đánh, đã tạm thời giao cho em lo liệu công việc này, thành thử không có thời gian đến khu nhà hội văn học nghệ thuật, ở đấy đã xảy ra những chuyện ấy cơ chứ!
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Em nói sao, Nguyễn Tri Phi bị người ta đánh à?
Liễu Nguyệt đáp:
- Thầy không biết chuyện này à? Tối nào đóng tiệm, Nguyễn Tri Phi cũng đến nhận tiền. Tối hôm trước, đột nhiên có người chặn anh ấy ở cửa cầu thang, hỏi: "Ông là Nguyễn Tri Phi phải không?". Nguyễn Tri Phi không biết người này, hắn ta bảo hắn là thư ký riêng của công ty Thái Bình Dương, công ty định tổ chức lễ khánh thành, hy vọng đội mốt thời trang đến biểu diễn cho rầm rộ, Nguyễn Tri Phi bảo ở đây làm việc bình thường, không đi ra ngoài biểu diễn. Hắn ta bảo: "Giám đốc của bọn tôi đang ở trong xe dưới gác, liệu có xuống gặp mặt được không?". Nguyễn Tri Phi liền đi xuống. Trong xe quả nhiên có ba người cùng ngồi, trong đó có một người béo giơ tay ra bắt, Nguyễn Tri Phi vừa giơ tay chạm vào, thì bị kéo, đứng không vững, tên tự xưng là thư ký riêng kia đứng ở sau đẩy vào. Nguyễn Tri Phi đã bị đẩy lên xe, chiếc xe tu tu phóng đi luôn. Nguyễn Tri Phi biết ngay có chuyện chẳng lành, ôm két tiền hỏi người ta định làm gì, tên béo kia giáng cho một quả đấm vào mắt, chiếc kính râm vỡ tan, mảnh kính găm vào mắt anh, máu chảy ra. Tên béo kia nói: "Làm thế đó, thằng họ Nguyễn này, biết nhà ngươi phát tài, song không thể cứ để bọn này đói bụng, mượn nhà ngươi nhà ngươi không chịu, quả thật xin lỗi nhé, đành phải làm thế này vậy". Nguyễn Tri Phi còn đang bảo: "Ban ngày ban mặt các anh ăn cướp hả? Liễu Nguyệt là người của tiệm ca múa chúng tôi, các anh biết Liễu Nguyệt chứ?" Tên béo đáp: "Biết! Cô ấy là con dâu của chủ tịch thành phố thì sao nào? Tiền nhà ngươi đã kiếm đủ, giữ con mắt trái này để nhận ra bọn ta phải không?", một quả đấm nữa lại thụi vào mắt trái của Nguyễn Tri Phi. Xe phóng đến đường vòng phía nam, thì bọn chúng thả Nguyễn Tri Phi xuống đường rồi chạy mất tăm mất tích. May sao có một người bán rau phát hiện đưa vào bệnh viện, hai con mắt kia đã chảy hết thuỷ tinh dịch. Chuyện này ầm ĩ lên như bấm chuông mà thầy không hay biết gì ư? Bố Đại Chính cũng điên tiết yêu cầu công an tróc nã tội phạm, đương nhiên cục công an đã tăng thêm trạm gác ở bốn cổng thành kiểm tra xe cộ đi lại, nhưng không thấy ai khả nghi. Hỏi Nguyễn Tri Phi thì anh cũng không nói rõ được dáng vóc của ba tên kia, chỉ bảo có một tên béo, xe thì màu đỏ.
Mạnh Vân Phòng nghe mà nổi da gà, Liễu Nguyệt còn bảo cục công an hiện đang truy bắt tội phạm ở khắp nơi, nhưng đâu có phá án nhanh chóng được. Mạnh Vân Phòng không quan tq^mùi đến điều đó, hỏi Nguyễn Tri Phi nằm ở bệnh viện nào, vết thương chạy chữa ra sao, Liễu Nguyệt bảo ở bệnh viện trực thuộc của học viện Tây y, cụ thể chữa chạy thế nào, cô ta không có thời gian chưa đi thăm được. Mạnh Vân Phòng bảo:
- Nguyễn Tri Phi bảo em tạm kinh doanh ở đây là sáng suốt đấy, nhưng em cũng phải cẩn thận. Ở đây không bì với làm người hầu giúp việc được đâu.
Liễu Nguyệt nói:
- Bọn lưu manh côn đồ, ngay đến chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố cũng có sợ đâu. Cứ để bọn chúng đến, đến cần bao nhiêu thì em cho bấy nhiêu. Em đâu có giống Nguyễn Tri Phi chỉ cần tiền, không cần mạng sống?
Mạnh Vân Phòng liền mỉm cười đưa mắt ra hiệu sang phòng bên, khẽ hỏi:
- Khách ngoại quốc này là người nước nào thế? Tiệm ca múa các bạn làm ăn với người nước ngoài à?
Liễu Nguyệt đáp:
- Ông ta là giáo sư do học viện ngoại ngữ mời sang dạy, nói được vài câu tiếng Trung Quốc, thường hay đến nhảy nên chúng em mới quen biết. Thầy có gặp chàng trai người Mỹ này không?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi không ngửi quen mùi nước hoa trên người họ. Anh ta ngồi lâu rồi, sao vẫn chưa đi?
Liễu Nguyệt đáp:
- Anh ta rảnh rỗi đến tán chuyện ấy mà. Người Mỹ tự nhiên đáo để. Thầy nghi ngờ phải không?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Em bây giờ không còn là cô bé nữa, là cô dâu của chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố cơ mà, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào em.
Liễu Nguyệt nói:
- Em lớn thế này rồi, em không mắc lừa đâu.
Mạnh Vân Phòng nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, liền bảo anh đi xuống gác chờ Trang Chi Điệp ở cổng, một lúc nữa cùng lên thăm em. Liễu Nguyệt bảo cô không đi xuống đón bọn họ được, cô sẽ nhanh chóng chia tay với vị khách nước ngoài, cốt dành thời gian nhảy với Trang Chi Điệp tử tế. Mạnh Vân Phòng liền từ trên gác phóng ra cổng. Nhưng Mạnh Vân Phòng chờ ở cổng lâu lắm không thấy bóng dáng của Trang Chi Điệp đâu cả. Chia tay tiễn vị khách nước ngoài ra về, Liễu Nguyệt cũng xuống chờ, vẫn không thấy đến. Mạnh Vân Phòng lo lắng tới Nguyễn Tri Phi, liên nêu ra ý định đến bệnh viện thăm bạn. Nhưng căn dặn Liễu Nguyệt khi nào bọn Trang Chi Điệp đến, không nên nói đến chuyện của Nguyễn Tri Phi, để mọi người chán nản trong cuộc vui, chờ lúc nữa anh từ bệnh viện trở về nhà, hỏi thăm cụ thể bệnh tình, rồi sắp xếp thời gian cùng nhau đến thăm.
Liễu Nguyệt cảm động tấm lòng tốt của Mạnh Vân Phòng, cũng không dám rời đi chỗ khác, cứ chờ ở tiệm ca múa cho đến tối, Trang Chi Điệp không đến, cũng không thấy Mạnh Vân Phòng từ bệnh viện tạt về đây, suốt một đêm cô nơm nớp không yên.