Không phải dùng âm mưu quỷ kế của Lão Hổ, thì toà án nhân dân trung cấp của thành phố đã công bố bản tuyên án, nội dung bài tuyên án hoàn toàn là ý kiến kết án của Tư Mã Cung. Tin tức lan truyền đi rất nhanh, điện thoại gia đình Trang Chi Điệp lại réo như điên trong mấy ngày.
Khách đến đông nườm nượp, Liễu Nguyệt đun nước liên tục pha trà liên tục, mỗi buổi phải quét nhiều vỏ hạt dưa bỏ vào thùng rác. Một hôm, dưới gác tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, một số người ào ạt ùa vào nhà, gồm vợ chồng Uông Hy Miên, Nguyễn Tri Phi, Mạnh Vân Phòng, Hạ Tiệp, Chu Mẫn, Hồng Giang và cả cô vợ trẻ của Hồng Giang.
Ngưu Nguyệt Thanh mừng quýnh, lần lượt bắt tay từng người và nói:
- Ái chà, đều đã đến, tôi biết các bạn sẽ đến mà, nhưng tại sao các bạn đến cùng một lúc thế này, ai đứng ra tổ chức vậy?
Nguyễn Tri Phi đáp:
- Ai tổ chức ư? Trời tổ chức đấy. Cô em ơi, anh không bắt tay đâu, anh mừng quá mà, anh muốn làm nghi lễ chào ôm cơ!
Mọi người bảo:
- Hay, thử xem cô em anh có dám không?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Dám? Sao lại không dám?
Nguyễn Tri Phi liền bước tới, dang hai tay ra ôm Ngưu Nguyệt Thanh thật sự. Mọi người cùng cười ồ. Trang Chi Điệp vừa ngả người nằm trên sa lông trong phòng sách, mấy ngày liên tiếp đãi khách đến chúc mừng đã khiến anh kiệt sức, buổi sáng lại đi thăm hỏi Bạch Ngọc Châu và Tư Mã Cung, về nhà liền nằm nghỉ. Lúc ấy anh đi ra, tươi cười chào hỏi, mời mọi người cùng ngồi. Liễu Nguyệt đã mời mỗi người một chén trà Long Tỉnh, Trang Chi Điệp liền nói với Ngưu Nguyệt Thanh:
- Hôm nay em cho mọi người ăn gì đây?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Việc ăn uống anh cứ yên chí, đã có em và Liễu Nguyệt. Em đi mua rượu nhé, một chai rượu Ngũ lương, mười hộp nước dừa, mười chai bia.
Liễu Nguyệt thấy chị cả và Trang Chi Điệp tỏ ra thân mật thuận hoà trước mắt mọi người cũng có phần ngạc nhiên, nhận lời đi mua. Chu Mẫn bảo để anh đi, Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Chu Mẫn khoẻ để Chu Mẫn giúp em. Chu Mẫn ơi, Đường Uyển Nhi đâu? Sao không thấy cô ấy đến?
Chu Mẫn đáp:
- Mấy hôm nay cô ấy mệt, hễ ăn vào lại nôn, cứ kêu người bả lả, chướng bụng, em chỉ sợ cô ấy bị viêm gan. Hôm nay cô ấy không đến được, em thay mặt cô ấy.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Sao lại ốm nhỉ? Cô ấy nên đến chứ, cô ấy đến càng vui. Ô, còn trẻ lắm, không thể để bị viêm gan, cậu phải đưa cô ấy đi khám đi. Cái anh chàng này không được để một chút sơ sẩy đâu nhé, người như hoa như ngọc là thế, mà cậu không quan tâm chăm sóc chu đáo hả?
Chu Mẫn đáp:
- Cô Thanh quan tâm đến cô ấy như vậy, cô ấy không đến cũng được.
Chu Mẫn liền hạ thấp giọng nói tiếp:
- Hôm nay vợ chồng Uông Hy Miên cũng đến, Uyển Nhi và chị ấy không hợp nhau.
Nói rồi bước xuống cầu thang. Ngưu Nguyệt Thanh quay vào thấy Trang Chi Điệp đang gọt táo cho mọi người, liền cầm lấy dao bảo:
- Để em gọt cho, anh cứ ngồi đó.
Chị gọt táo mời từng người ăn, rồi khe khẽ mời Trang Chi Điệp:
- Sao không thấy Triệu Kinh Ngũ đâu nhỉ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Anh cũng đang suy nghĩ, không hiểu tại sao.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Chắc không phải chuyện Liễu Nguyệt chứ?
Trang Chi Điệp nói:
- Anh đã đi tìm cậu ta nói chuyện hai lần, đương nhiên cậu ta chỉ hận Liễu Nguyệt mê lợi, mê chức quyền.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Hai anh chị có chuyện gì thân mật, thì chờ đến tối lên giường hãy nói, khách khứa đến đầy nhà thế này, bỏ mặc đang ngồi ngẩn tò te ra đây này!
Ngưu Nguyệt Thanh liền cười đáp:
- Anh Phòng này, cái mồm thối của anh sắp có dòi rồi đấy! Tôi hỏi anh ấy sao không thấy Triệu Kinh Ngũ đâu, không biết anh chàng này làm gì? Hồng Giang này, cậu về gặp Triệu Kinh Ngũ, cứ bảo tôi mắng anh ta đấy, anh ta ra bộ lắm, hay là còn đợi tôi khiêng tám cái kiệu tới rước!
Hồng Giang đang chỉ cho Lưu Hiểu Kha bức tranh chữ trên tường, quay lại đáp:
- Nhất định em sẽ chuyển lời này đến anh ấy, có thể anh ấy có việc gấp, không thì đâu mà không dám đến!
Trong lúc nói chuyện thì Chu Mẫn và Liễu Nguyệt xách rượu về. Ngưu Nguyệt Thanh liền dọn bàn, đưa từ tủ lạnh ra các món ăn nguội đã chuẩn bị từ mấy ngày nay để tiếp khách, lại mở các hộp thịt lừa, thịt chó và cá hộp, sắp ra mười hai món, mời mọi người uống rượu trước, chị và Liễu Nguyệt còn lo nấu thêm vài món ăn nóng. Mọi người đều nâng cốc. Nguyễn Tri Phi nói:
- Hôm nay hiếm có bạn bè gặp mặt, chúng ta hãy nâng cốc chúc mừng thắng lợi của vụ kiện!
Mọi người đồng thanh chúc mừng, uống một hơi cạn chén. Chu Mẫn liền vội vàng rót đầy rượu vào từng ly của mỗi người. Anh lại nâng cốc lên mời mọi người và nói:
- Tôi xin cảm ơn các anh các chị, coi như đã chịu đựng xong cuộc chiến tranh Trung-Nhật!
Hạ Tiệp bảo:
- Chu Mẫn này, kỳ này cậu vui vẻ rồi nhé! Hôm nay cậu đến nhà thầy Điệp của cậu, có giỏi thì cậu mời cả Cảnh Tuyết Ấm đến nữa cho bõ tức!
Chu Mẫn đáp:
- Chiều hôm qua em vào nhà xí của đơn vị, nghe có tiếng đàn bà khóc, không nghĩ ra ai đang khóc ở bên kia. Lúc đi ra đứng chờ ở hành lang xem là ai, thế là thấy con mụ họ Cảnh kia đi ra, đeo cặp kính râm. Lúc đó, quả thật em định đưa cho mụ ta chiếc khăn tay để lau nước mắt, nhưng em đã tha cho mụ ta.
Hồng Giang nói:
- Anh tha chị ta à? Anh cũng là kẻ yếu bóng vía! Hiện nay ai biết sự việc này loan truyền, họ bảo cái chị họ Cảnh ấy ngày xưa tốt đẹp với thầy Điệp là thế, mà nỡ đi kiện là sao? Trước phiên toà thầy Điệp đã khai ra thời gian, địa điểm họ làm chuyện đó, nên đã khiến chị ta chết lặng, bởi vậy bây giờ chị ta đã chịu thua.
Trang Chi Điệp nói:
- Đó là tin nhảm nhí, ngay đến toà án tôi cũng có đến đâu, thì làm sao nói được những lời ấy? Kiếp này đã kiện một lần, kiếp này cũng có một bài học sâu sắc, đó là kiếp này không bao giờ kiện cáo nữa!
Hồng Giang nói:
- Nếu tin là nhảm nhí, thì cứ để tin nhảm nhí lan truyền. Theo tôi nhận xét thì sự kiện này cũng là một tác phẩm vẻ vang của đời người thầy Điệp, những người khác muốn đàn bà cuốn níu lấy chân mình cũng chẳng cuốn níu nổi, muốn tạo ra một trận phong ba rung trời chuyển đất cũng không nổi.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Thầy Điệp cậu có một điều đáng tiếc duy nhất là bề ngoài hào hoa bên trong rỗng tuếch! Hà, nếu là mình!
Hạ Tiệp hỏi:
- Nếu là anh thì sao nào?
Mạnh Vân Phòng nhìn vợ, bưng cốc lên đáp:
- Mình sẽ uống cạn chỗ nước dừa này.
Thế là anh uống ừng ực hết cốc nước. Mọi người ha ha phá lên cười, mắng Mạnh Vân Phòng yếu lính, là đồ sợ vợ, lại cười mắng Hạ Tiệp có tài quản lý chồng. Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Hạ Tiệp làm thế là đúng. Vợ là phải quản lý được chồng, không thì cái lỗ to bằng cái kim sẽ lọt gió to bằng quả đấm.
Mạnh Vân Phòng bảo:
- Đúng thế. Hạ Tiệp làm quản lý, nên hiện giờ mình vẫn còn là thân phận thiếu niên!
Trang Chi Điệp cười ngượng nghịu, giơ cái tẩu ra hút, không tránh khỏi nói một câu:
- Vậy thì anh là Đường Tăng rồi, nhưng bởi vì Đường Tăng đầy một thân thịt non tơ, đi Tây Thiên lấy kinh mới khó khăn thế đấy!
Vợ chồng Uông Hy Miên mím môi cười. Mạnh Vân Phòng nói:
- Nhà hoạ sĩ lớn, hôm nay sao không thấy anh lên tiếng, phu nhân tại trận, nên tỏ ra ngoan ngoãn phải không?
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Anh ấy vụng ăn vụng nói, sao lại trách tôi hả?
Mạnh Vân Phòng đưa tay lấy cái tẩu đang trong miệng Trang Chi Điệp định hút thì vợ Uông Hy Miên nói:
- Vân Phòng ơi, anh không giữ vệ sinh, tẩu thuốc cũng như bàn chải đánh răng, của ai người nấy dùng chứ?
Mạnh Vân Phòng trả tẩu thuốc cho Trang Chi Điệp, nói:
- Hừ, đàn bà các người thì coi trọng vệ sinh hả? Chị bảo Uông Hy Miên vụng ăn vụng nói phải không? Thế thì hôm ở sàn nhảy Hỷ Lai Đăng, tại sao tôi nhìn thấy hai anh chị cười nói say sưa thế, cái mồm ấy chỉ dành riêng cho chị thôi phải không?
Vợ Uông Hy Miên hỏi:
- Hỷ Lai Đăng nào nhỉ? Xưa nay có bao giờ tôi đến đấy?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Ái chà, sao tôi lại nói thế nhỉ? Vả vào miệng này, vả vào miệng!
Uông Hy Miên liền bảo:
- Vân Phòng ơi, anh đừng làm con buôn chiến tranh, nếu anh bôi bác tôi, thì tôi sẽ nói anh cho mà xem.
Hạ Tiệp bảo:
- Anh cứ nói anh ấy đi, em không uống dấm đâu. Đàn ông tìm bồ bịch, đàn bà cũng sẽ tìm được chứ!
Nguyễn Tri Phi nói:
- Xem ra chị đã từng có, tại sao không nghe nói đến nhỉ?
Hạ Tiệp đáp:
- Chi Điệp đi một ngày đàng, thì tôi học một sàng khôn!
Nguyễn Tri Phi vỗ tay khen:
- Hay, hay! Xin cạn cốc vì câu nói này của chị!
Mọi người ào ào hưởng ứng, lại cạn một chén. Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Thôi đừng nói những chuyện bồ bịch, người tình dông dài nữa, tôi không chấp nhận cái từ ấy, cứ cảm thấy người tình có cái mùi vị của gái điếm!
Mọi người cụt hứng, bỗng chốc không biết nói gì hơn. Uông Hy Miên liền bảo:
- Rót đầy rượu vào nhé. Tôi xin đề nghị, một vụ kiện đã thắng, chúng ta đến để chúc mừng Trang Chi Điệp phải không nào. Chúc mừng nào! Vậy thì tất cả đều chạm cốc với Trang Chi Điệp!
Nhưng Nguyễn Tri Phi không nâng cốc, cầm đũa gắp thức ăn định ăn. Anh bảo:
- Buổi sáng nên uống ít, không nên uống nhiều, bởi vì buổi sáng còn làm việc, buổi trưa phải uống nhiều, không nên uống ít, bởi vì buổi trưa còn phải họp thường vụ, buổi tối uống ít không nên uống nhiều, bởi vì còn phải về nhà gặp bà xã.
Mọi người lại cười rộ lên. Uông Hy Miên nói:
- Anh nghe ông già mua đồ nát trên đường phố nói vậy chứ gì, anh họp thường vụ cái quái gì hả? Hôm nay cũng có phải thứ bảy đâu mà gặp bà xã? Liễu Nguyệt, rót rượu cho anh ấy!
Nguyễn Tri Phi vội nói:
- Tôi uống, tôi uống! Một hơi cạn hết đấy nhé! Tình cảm sâu nặng thì dốc một hơi, tình cảm nhạt nhẽo thì liếm một liếm!
Nói rồi chạm cốc với Trang Chi Điệp đầu tiên, dốc hết rượu vào mồm. Uông Hy Miên nói:
- Bọn mình không học lối bốc xếp dã man của anh ấy.