Phu nhân chủ tịch thành phố nói:
- Nhưng tôi có biết viết chuyện đâu, chị cũng không biết viết. Một người chủ tịch thành phố có thể bầu ra, chứ một nhà văn đâu có bầu ra được. Anh ấy là vàng của thành phố chúng ta đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Chao ơi, bà đánh giá anh ấy cao như vậy. Nhưng nhà chị Cảnh Tuyết Ấm kia đã kiện anh ấy, cứ cố tình làm anh ấy hôi thối!
Phu nhân chủ tịch bảo:
- Tôi xin nói với chị, không ai đánh đổ được mình trừ chính mình. Trong thành Tây Kinh không thể không có một Trang Chi Điệp. Kẻ nào muốn đánh đổ Trang Chi Điệp,thì chủ Tịch thành phố cũng không tán thành.
Bà ta vừa lấy khăn lau ở nước trà trên bàn, vừa nói:
- Tôi sẽ nói chuyện này với bố của Đại Chính.
Ngưu Nguyệt Thanh thanh thản trong lòng, song cứ sợ bà vợ ông chủ tịch sẽ quên, nên lại bảo ông chủ tịch không giúp đỡ sẽ có thể gây hậu quả nặng nề. Bà ấy liền bảo:
- Tôi nhớ rồi. Liễu Nguyệt ơi, con vào trong tủ lạnh pha cho chị cả một cốc nước chanh mát.
Liễu Nguyệt bưng nước mát đi ra, nói:
- Chị cả ơi, hôm nay chị bôi bác thầy Điệp ghê quá. Người ta là nhà văn lớn, chị lại coi người ta không đáng giá một xu!
Bà vợ chủ tịch nói:
- Chị cả con đâu có bôi bác thầy Điệp, câu nào chị ấy chẳng khen cơ chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Tôi đã nói từ lâu lắm, kiếp sau có làm thân đàn bà, thì có chết cũng không lấy nhà văn
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Bà vợ chủ tịch nói:
- Đấy nhé, chỉ cần chị để lộ tin này, chị xem ở trong thành Tây Kinh có vô khối người định cướp anh ấy cho mà xem!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Ai sẽ lấy anh ấy cơ chứ! Chỉ có thứ đàn bà ngốc nghe như tôi đây hồi ấy đã lấy anh ấy, bây giờ ai muốn lấy, tôi cứ cho họ lấy, tôi mừng tới mức chắp tay lạy Phật.
Liễu Nguyệt liền hỏi:
- Thật không? Có thật không?
Ngưu Nguyệt Thanh trợn mắt nẹt cô ta.
Lúc ăn cơm, Ngưu Nguyệt Thanh cứ khăng khăng không chịu ở lại ăn cơm. Chị còn đưa mặt ra hiệu cho Liễu Nguyệt nói giúp. Liễu Nguyệt cũng đành phải lên tiếng, bảo chị cả lo thầy Điệp ở nhà một mình, hai chị em phải về mau mau nấu cơm cho thầy.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Không nấu cơm cho anh ấy, anh ấy đành phải ra quán ăn. Quán ăn ngoài phố bát đũa không sạch sẽ, ăn vào mắc bệnh thì khốn.
Bà vợ chủ tịch nói:
- Kệ xác anh ấy, mắc bệnh, thì tôi tìm cho chị một anh trưởng phòng mà sống. Chị chẳng đã nói lấy anh ấy chẳng bằng lấy một trưởng phòng là gì.
Ngưu Nguyệt Thanh liền cười. Bà vợ chủ tịch bảo:
- Từ lâu đã nghe nói chị là người vợ thảo hiền. Quả nhiên không sai, vậy thì tôi không giữ nữa. Đại Chính, con ra tiễn bà mối lớn của các con.
Nhưng Đại Chính ở nhà trong gọi Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt hỏi có việc gì, cứ đứng tại chỗ. Ngưu Nguyệt Thanh liền đẩy cô ta đi còn mình đứng ngoài hành lang với bà vợ chủ tịch, vẫn không thấy Liễu Nguyệt ra. Lúc cô ta đi ra, thì bà vợ chủ tịch hỏi:
- Liễu Nguyệt, con làm sao vậy, môi nhợt nhạt ra hả?
Liễu Nguyệt đáp:
- Con có sao đâu ạ?
Đại Chính cũng một bước ba lắc đi ra, sắc mặt đỏ gay, gọi:
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
Bà vợ chủ tịch đột nhiên giơ nắm tay gõ vào trán mình, nói với Ngưu Nguyệt Thanh:
- Già rồi, già rồi, mình già tới mức chẳng còn ra làm sao nữa!
Ra đến ngoài phố, thì trời đã nhá nhem tối, Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt cùng đi ra chợ đêm ăn cơm. Liễu Nguyệt hỏi:
- Vậy thì không về nữa, còn thầy Điệp thì sao?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Kệ anh ấy, anh ấy bỏ mặc chị, thì chị cũng không có chỗ cho anh ấy trong trái tim nữa.
Chị mua hai bát vằn thắn, bốn cái bánh nhân thịt. Liễu Nguyệt nói:
- Em ăn một cái bánh nhân thịt là đủ, chị ăn được bao nhiêu?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Ăn không hết, không dám để cho bữa sau được à?
Liễu Nguyệt hiểu ý, nói:
- Em ngốc quá, tại sao lại hỏi những câu thừa thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh đã gõ đũa vào đầu Liễu Nguyệt. Về tới nhà trong phòng khách tối om, chỉ trong phòng sách có điện. Ngưu Nguyệt Thanh đi vào bếp, thấy nồi xoong lạnh ngắt, biết Trang Chi Điệp chưa nấu cơm. Liễu Nguyệt thì đi vào phòng sách, nói với Trang Chi Điệp đã đắp chăn nằm trên ghế da:
- Anh đoán thử bọn em đi đâu nào? Những việc cần làm chúng em đã làm xong.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Thật à?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chị cả ngoài miệng nói không đi, nhưng việc cần làm vẫn phải làm.
Trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh gọi:
- Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt! Mồm em dài vừa chứ! em nói với anh ấy cái gì vậy, để anh ấy coi chị là loại đàn bà chẳng ra gì phải không? Viên men để đâu, em tìm cho chị mấy viên, em cũng ăn đi. Tối nay ăn nhiều thịt quá, ban đêm sẽ chướng bụng khó tiêu.
Liễu Nguyệt cười bảo:
- Anh chưa ăn phải không, đem về cho anh hai cái bánh nhân thịt đấy!
Trang Chi Điệp đáp:
- Anh ăn rồi!
Ngưu Nguyệt Thanh lại gọi:
- Liễu Nguyệt, em còn rình ràng gì trong đó, sao không về đi ngủ đi?
Liễu Nguyệt đáp:
- Ngủ đây, ngủ đây.
Thấy Ngưu Nguyệt Thanh đã vào buồng ngủ, liền nói với Trang Chi Điệp:
- Tối nay anh lại định ngủ ở đây à? Trưa nay chị ấy khóc thảm thiết lắm, buổi chiều lại còn đi làm việc, anh phải vào động viên an ủi chị ấy chứ!
Nói xong trở về buồng ngủ của mình. Trang Chi Điệp suy nghĩ rồi bê chăn vào phòng ngủ. Ngưu Nguyệt Thanh đã tắt đèn. Trong bóng đêm, anh cởi quần áo, rồi vào buồng tắm lau rửa nửa dưới người, sau đó mò vào giường. Ngưu Nguyệt Thanh quấn tròn chăn quanh người, anh cứ cố chui vào, rồi nằm sắp lên. Ngưu Nguyệt Thanh không phản kháng, cũng không đón tiếp, anh cứ lặng lẽ làm động tác (tác giả cắt bỏ năm mươi hai chữ).
Trang Chi Điệp hết sức tỏ ra đam mê, cố ý ra vẻ bức xúc, liền gí mồm quết lưỡi chị, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh cứ ngậm chặt môi, hơn nữa đầu lăn bên này bên kia. Trang Chi Điệp phì cười nói:
- Anh kể cho em nghe một câu chuyện, có một anh chàng háu ăn, ăn cơm, trong đĩa thức ăn có rau chân vịt xào với trứng chim cút. Anh ta lấy đũa gắp, trứng chim cút lăn sang bên này, lại gắp tiếp thì trứng lại trượt sang bên kia. Gắp đi gắp lại năm sáu lần vẫn không gắp được, anh ta đâm ra sốt ruột, gạt một cái, trứng văng ra đất, nhấc chân bước lên nhặt, vì cuống quýt giẫm nát cả trứng.
Ngưu Nguyệt Thanh cũng phì cười bảo:
- Vậy thì anh cũng giẫm chết em đi.
Trang Chi Điệp nói:
- Thôi nhé, coi như không có chuyện gì xảy ra, vợ chồng cãi nhau, hễ cứ ngủ như thế này là trời quang mây tạnh.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Anh đã nghĩ ra rồi chứ, đã có lòng tốt rồi phải không?
Trang Chi Điệp im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh lại nói:
- Nếu tối nay anh không vào, thì quả thật em hoàn toàn thất vọng đối với anh. Anh vào được là tốt, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa, không nhắc tới chuyện cũ. Nhưng em phải rút ra bài học, phải đề phòng anh. Anh phải cắt đứt mọi qua lại với Đường Uyển Nhi. Nếu anh muốn đến nhà cô ta, em sẽ cùng đi, không được em cho phép, cô ta cũng không được đến nhà mình.
Trang Chi Điệp vẫn im lặng, chỉ mó máy. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Hôm nay sao anh hăng thế, em không hứng thú đâu. Anh phải kể chuyện cho em nghe cơ.
Chị đẩy anh xuống. Trong đêm tối, Trang Chi Điệp đực người ra một lúc, anh không có chuyện gì hay mà kể, liền bật điện bảo xem video.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Những cái băng vàng vọt ấy ư?
Trang Chi Điệp đã bật mở máy, lập tức trên màn hình hiện ra những pha loạn xị bát nháo. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Đấy mà là người à? Chẳng khác gì một bày súc vật.
Trang Chi Điệp bảo:
- Trong nhiều gia đình trí thức cao cấp đều có loại băng này dành riêng cho các đôi vợ chồng xem trước khi lên giường, như vậy sẽ tạo ra một không khí cảm hứng. Em thấy thế nào, được chưa?
Ngưu Nguyệt Thanh giục:
- Tắt đi, tắt đi! Đó là chà đạp giày xéo lên con người.
Trang Chi Điệp đành phải tắt máy, trở lại giường (tác giả cắt bỏ ba mươi sáu chữ)
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Anh và Đường Uyển Nhi cũng như thế này chứ?
Trang Chi Điệp lại im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh vẫn gặng hỏi. Anh đáp:
- Đừng nói những chuyện ấy, muốn chơi thì nói những chuyện chơi em ạ!
Lâu lắm Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, đột nhiên chị bảo:
- Không được, không được. Em không thể nghĩ đến chuyện ấy của các người, hễ nghĩ đến là em thấy buồn nôn.
Trang Chi Điệp dừng tại chỗ, và sau đó lăn xuống, khóc thầm.