Phật Tứ Diện

chương 64: c64: chủ nhiệm du nổi giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gấu Gầy

Du Thư Lãng xuống xe ở ngõ Tây thành Bắc, hỏi một ông cụ đang ngồi bán kẹo hồ lô bên đường, mới biết được vị trí của "Câu lạc bộ hí kịch Nhã m Các".

Hẻm rất hẹp và dài, đi bộ khoảng ba năm phút thì nghe được tiếng hí ê ê a.

Đẩy hai cánh cửa màu nâu đỏ được chạm khắc rồng phượng, kéo rèm cửa bông ra, tiếng hát duyên dáng, tròn vành rõ chữ ngay lập tức truyền vào trong tai.

Trong rạp hát không có nhiều người, chỉ có bảy tám vị khách lẻ. Du Thư Lãng ngẩng đầu nhìn lên nhã gian tầng hai, thấy một người đang vẫy tay gọi.

Bước lên từng bậc thang, Du Thư Lãng mở màn châu ngọc của nhã gian. Tiếng leng keng vang lên cùng với một câu: "Đến rồi, Chủ nhiệm Du.

Bên cạnh chiếc bàn Tứ Tiên cổ xưa, một người đàn ông đang ngồi. Làn da nâu, khuôn mặt bình thường, nhưng vì khí chất thêm phần phóng đãng ngang ngạnh, nên trở nên đặc biệt.

Du Thư Lãng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lịch sự nói: "Đã để Phàn nhị thiếu chờ lâu."

Người đang uống trà nghe nhạc chính là Phàn Dư, lão Nhị Phàn gia, gã dựa lưng vào ghế quan, cười hì hì đáp lại: "Không có chờ lâu, Chủ nhiệm Du còn đến sớm hơn mười phút nữa kìa." Gã nhìn hồ lô đường phèn mà Du Thư Lãng tiện tay đặt trên bàn, hứng thú tăng lên, "Mang đến cho tôi à?"

"Đi đường mua tạm, nếu Nhị thiếu thích thì nếm thử."

Phàn Dư cũng không khách sáo, lấy từ trong túi nilon ra một xâu kẹo hồ lô nhét vào miệng: "Trước giờ chỉ thấy trong phim truyền hình Trung Quốc, thực sự không biết mùi vị ra sao."

Vỏ đường phèn ngọt đến mức làm gã nheo mắt, cắn một miếng lại bị táo me chua làm méo miệng. Nuốt trọn một quả, Phàn Dư liên tục khen ngon.

"Hôm nay lần đầu tiên nghe kinh kịch, lại ăn kẹo hồ lô, tôi nói Phàn Tiêu sao không muốn về nhà chứ? Ở đây tốt biết bao, đất rộng của nhiều, văn hóa rực rỡ, quan trọng nhất là có mỹ nhân đồng hành."

Châm biếm trần trụi bày ra trước mặt, Du Thư Lãng làm như không hiểu ý tứ, tự mình mở nắp chén trà, thổi thổi trà nổi, uống một ngụm trà xanh, miệng đầy hương trà thanh đạm, chậm rãi nói: "Trên sân khấu này đang hát Quạt Hoa Đào." Anh theo đó nhẹ nhàng ngân nga hai câu, "Sợ rằng chuyện đời mơ hồ tám chín phần, tình người che giấu hai ba phần."

Sau đó lại nói: "Bây giờ là mùa đông, tốt nhất nên uống hồng trà. Bích Loa Xuân tính hàn, không nên uống lúc này."

Hai câu không đầu không đuôi nghe mơ hồ, Du Thư Lãng đưa ra lời giải thích cuối cùng, anh đậy nắp chén trà, đè hơi nước mù mịt trở lại: "Trung Quốc đất rộng của nhiều, văn hóa phong phú sâu sắc, cũng không thiếu những người cởi ngựa xem hoa, không am tường, cũng không hiểu giá trị tìm đến đánh giá."

Lưỡi dao không mềm không cứng đâm trở lại, Phàn Dư nhướng mày, chậc chậc, cười nói: "Lần trước đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Chủ nhiệm Du, bây giờ càng khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác."

"Nhị thiếu tìm tôi có chuyện gì?" Du Thư Lãng không muốn nói chuyện phiếm, thẳng thắn hỏi.

Phàn Dư đẩy chén trà trên bàn ra xa, khuỷu tay tựa lên mép bàn, vẻ mặt tò mò hỏi: "Nghe nói cậu và Phàn Tiêu chia tay rồi? Có thật không?"

Lời này khiến Du Thư Lãng giật mình, không nhiều người biết mối quan hệ giữa anh và Phàn Tiêu. Hiện tại xem ra, rõ ràng Phàn Dư biết chuyện, Du Thư Lãng không thể đoán được, gã biết thông qua Phàn Tiêu, hay là qua Thi Lực Hoa, hay là cả hai cùng nhau nói ra như một trò đùa?

Nghĩ đến đây, Du Thư Lãng hơi trầm mặt: "Nếu nhị thiếu có điều muốn nói thì cứ nói thẳng, còn định vòng vo thì thôi, tôi nghe hát cho xong."

Phàn Dư nhấp môi, cuối cùng cũng lộ ra một tia nham hiểm giữa vẻ lãng tử phóng đãng: "Được thôi, vậy chúng ta cứ nói thẳng ra đi." Gã nhìn Du Thư Lãng, "Phàn Tiêu đã lừa cậu như vậy, cậu không muốn trả thù sao?"

Khi nhận được cuộc gọi của Phàn Dư, Du Thư Lãng đã gần như đoán được ý đồ của gã, không gì khác hơn là muốn mình trở thành quân cờ trong cuộc đấu tranh giữa hai anh em nhà họ, do đó bây giờ nghe được lời của Phàn Dư, Du Thư Lãng cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Anh rời mắt khỏi người diễn viên mặc áo xanh uyển chuyển trên sân khấu, nhìn về phía Phàn Dư, dừng lại một lát mới hỏi: "Theo Nhị thiếu, tôi nên trả thù thế nào?"

Người xem không có quy củ nhất ngồi trên ghế quan cười nói: "Có hàng ngàn cách trả thù, nhưng tôi có thể tìm cho cậu một cách đơn giản và tiện lợi nhất, vừa có thể giúp cậu trút giận, lại có thể kiếm thêm lợi ích."

"Ồ? Tốt vậy sao? Nhị thiếu nói thử nghe xem."

"Cậu không muốn hỏi trước cậu sẽ nhận được ích lợi gì sao?" Phàn Dư rất biết cách mua chuộc lòng người, gã ngồi vắt chéo chân: "Tôi nghe nói để trả nợ cho Phàn Tiêu, bây giờ cậu đang bán nhà."

Gã lại tuột một viên kẹo hồ lô từ que tre ra, nhăn mặt vì chua, nhai qua loa vài cái, mơ hồ nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần cậu làm theo lời tôi, vừa có thể giải tỏa cơn giận của cậu, cũng có thể nhận được thứ này."

Một tấm chi phiếu dọc theo mép bàn đẩy tới: "Đủ để cậu trả nợ cho em trai, còn dư ra nữa."

Du Thư Lãng liếc nhìn con số trên chi phiếu, nhướng mày, lộ vẻ ngạc nhiên.

"Nhiều thật." Anh cười nói. "Nhị thiếu muốn tôi làm gì?"

"Cũng không có gì khó khăn." Phàn Dư nhún vai, "Chỉ cần lén lút cài đặt một con chip vào máy tính của Phàn Tiêu là được."

"Rồi sau đó thì sao, cậu ta sẽ ra sao? Tôi làm sao trút giận?"

"Sau đó cậu cứ chờ xem." Phàn Dư giơ một ngón tay lên quay tròn trong không khí, miệng cười đùa bắt chước tiếng còi xe cảnh sát.

Du Thư Lãng nhíu mày: "Cậu ta phạm tội à?"

Phàn Dư cười ha hả, không khẳng định cũng không phủ nhận.

"Nếu hắn trở thành tù nhân, cậu có cảm thấy thoải mái không?"

Trong mắt Du Thư Lãng vẫn còn dư chấn, anh hít sâu một hơi, tạm thời ổn định cảm xúc, ánh mắt lại hướng về sân khấu. Nhìn người diễn viên mặc áo xanh xoay tròn phất chiếc quạt đào trong tay.

Người không thấy, khói đã mờ; bụi vàng biến đổi, mặt trời đỏ lăn. Sợ rằng chuyện đời mơ hồ tám chín phần, tình người che giấu hai ba phần...

Độc thoại kéo dài bi ai, nói ra vài phần chua xót.

Ngón tay dài lướt qua chén trà, Du Thư Lãng nhấp một ngụm trà, đặt chén sứ không mấy tinh xảo trở lại mặt bàn, anh mới nói: "Xin lỗi Nhị thiếu, tôi không thể làm được. Tôi và cậu ta không còn liên quan gì nữa, ân oán giữa các người xin tự mình giải quyết."

Phàn Dư liếm liếm vụn đường phèn ở khóe miệng, vẫn giữ vẻ tự tin: "Chủ nhiệm Du không giống người có thù không báo, xem ra là do tôi không đủ sức thuyết phục."

Gã lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi, vuốt màn hình, liền thấy nhiều tệp âm thanh được hiển thị trên đó.

Phàn Dư thoạt nhìn có chút đắc ý: "Những tệp này đều là bản ghi âm của lão Tam, chủ nhiệm Du không muốn nghe xem hắn thường nói chuyện với người khác về cậu như thế nào sao?"

"Anh nghe lén cậu ấy?" Du Thư Lãng nhướng mi mắt sắc bén.

"Lão Tam nhà chúng tôi luôn cẩn thận khôn khéo, không thể nghe lén được. Nhưng có thể ra tay từ những người xung quanh hắn, chẳng hạn Thi Lực Hoa."

"Anh đang phạm pháp đấy!"

"No, no, no." Phàn Dư lắc mười ngón tay, "Nghe lén Thi Lực Hoa là người trong gia tộc bọn họ, tôi chỉ từ miệng bọn họ biết được lão Tam đang nuôi một người đàn ông, cảm thấy thú vị nên mua bản ghi âm về để nghe cho vui mà thôi."

"Chậc chậc chậc, không nghe không biết, nghe một cái á, lão Tam nhà chúng tôi thật sự rất quá đáng. Chủ nhiệm Du muốn nghe không?"

"Không cần." Vẻ mặt của Du Thư Lãng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, "Tôi không có hứng thú."

Anh đứng dậy: "Cáo từ Nhị thiếu, chúc anh nghe kịch vui vẻ."

Bước ra ngoài, ngón tay thon dài đẩy rèm châu, thân thể chưa kịp ló ra, đã nghe phía sau truyền đến tiếng người quen thuộc.

"Làm gì? Chẳng qua là cuộc sống nhàm chán, lấy anh ta ra để giết thời gian, chơi đủ rồi, chán chê rồi, thì vứt bỏ thôi."

"Nếu đã không biết trân trọng, thì dụ dỗ trở về, sau đó thẳng tay vứt bỏ!"

Giữa tiếng hát yêu kiều, giọng nói của Phàn Tiêu cũng hết sức rõ ràng truyền vào tai Du Thư Lãng.

Cơ thể đột nhiên cứng đờ! Bàn tay vén rèm lật ngược, hung hăng nắm chặt chuỗi châu!

Tiếng leng keng vang lên, không còn trong trẻo dễ chịu, giống như âm thanh phẫn nộ, kích động lồng ngực.

"Chủ nhiệm Du, cậu có thể nhịn được sao? Nếu là tôi, tôi không thể nào nhịn nổi."

Phàn Dư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng đờ của Du Thư Lãng, tràn đầy tự tin thuyết phục: "Theo như tôi biết, Phàn Tiêu hiện tại vẫn còn hứng thú với cậu, chỉ cần cậu giả vờ hòa giải với hắn, lừa được niềm tin của hắn, tìm cơ hội cắm con chip tôi đưa cho cậu vào máy tính làm việc của hắn, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tiền thuộc về cậu, cơn giận được trút, tôi cũng có thể lật đổ hắn, đối với cả anh và tôi đều là chuyện tốt, tại sao lại không làm?"

Ngón tay dần lỏng ra, sau cơn giận dữ ban đầu, trong lòng Du Thư Lãng chỉ còn lại sự bi thảm. Dù anh biết rõ Phàn Tiêu sau lưng chắc chắn không thiếu lời lẽ ác ý với mình, nhưng khi chính tai nghe được, lại quặn thắt tim đau, lạnh lòng đến vậy.

Giọng nói đã từng thì thầm bên tai nói yêu anh trăm ngàn lần, sau lưng lại có thể lạnh lùng khinh bỉ sỉ nhục anh.

Những lời nói ấm áp dịu dàng, đôi môi đã hôn qua hàng vạn lần, khi quay đi, lại có thể phun ra đao kiếm sắc nhọn, đâm vào người vừa mới đan tay quyến luyến.

Lông mày từ từ hạ xuống, ngay cả một người mạnh mẽ như Du Thư Lãng, vẻ mặt cũng không tránh khỏi một chút đắng cay.

Anh không quay lại, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu Nhị thiếu thích nghe, thì cứ giữ lại mà nghe, anh và Phàn Tiêu là anh em, có chung một số sở thích đặc biệt cũng không có gì lạ."

Trong tiếng lách cách của rèm châu, bóng lưng Du Thư Lãng hiện lên hiu quạnh.

Ra khỏi rạp hát, Du Thư Lãng tùy tiện tìm một ngõ nhỏ trong hẻm rẽ vào, chỉ đến khi không còn dấu vết người qua lại, anh mới thả lỏng sống lưng, tựa sát vào tường.

Sắp vào xuân, gió lạnh cắt da cắt thịt. Du Thư Lãng cõng gió châm một điếu thuốc, kẹp giữa đầu ngón tay, rũ xuống bên người, mãi đến khi ngọn lửa đỏ tươi bị gió thổi tắt, anh cũng không nhớ hút một hơi.

Không biết bao lâu sau, cánh cửa sắt bên cạnh bị mở ra cọt kẹt, từ trong bước ra hai cụ già tóc đã hoa râm. Cặp vợ chồng già đi mua rau, không biết vì chuyện nhỏ gì mà cãi vã vài câu, một người than trách một người cười, tất cả đều bị gió thổi bay, chỉ còn lại hai bóng dáng không còn trẻ tuổi, cùng nhau chậm rãi bước đi.

Ánh mắt của Du Thư Lãng dõi theo họ một quãng đường dài, mãi đến khi hai người quẹo qua góc tường, anh mới thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, gọi cho một số.

Tiếng chuông chờ vang lên rất lâu mới được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ lười biếng: "Có chuyện gì vậy, người tốt?"

"Bạch Đình, có thể giúp tôi một việc không?"

"Việc gì?"

Trong khoảnh khắc im lặng, Du Thư Lãng lại nhớ đến tệp ghi âm trên điện thoại của Phàn Dư. Mỗi đoạn âm thanh đều hiển thị ngày ghi âm, Du Thư Lãng lúc đó chỉ lướt qua, thấy một đoạn âm thanh dài nhất được ghi chú là ngày 14 tháng 7.

Ngày 14 tháng 7!

Du Thư Lãng từ từ siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên: "Giúp tôi chuốc say một người."

—--------

Truyện Chữ Hay