Phật Tứ Diện

chương 60: c60: tu la tràng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gấu Gầy

Hội quán gảy hồ cầm phẩm trà tư nhân, trong những hốc tường đều đốt "Cửu Hòa Hương" quý giá. Khói dài lượn lờ quấn quanh, tựa như năm tháng yên bình.

Thảm mềm dẹp tiếng, bước đi lên sẽ để lại dấu chân ngắn ngủi. Dấu chân Lục Trăn vừa để lại đang dần biến mất, cậu lại nhích gần hơn về góc tường một chút, như thể làm như vậy mới có thể an tâm một chút.

Trong góc này còn có một người nữa.

Người đàn ông cao lớn không còn trẻ dựa vào tường lướt xem video ngắn, nếu video thú vị, đôi khi gã sẽ cười một chút, khóe môi không nâng cao lắm, nụ cười cũng nhanh chóng thu lại.

"Thời gian có hạn, Tiểu Lục, cậu suy nghĩ thế nào rồi?" Người đàn ông không ngẩng đầu hỏi.

"Sa tổng, tôi không thể làm được." Lục Trăn trả lời cung kính, nhưng cũng mang theo chút kiêu ngạo.

Ngón tay không lướt lên trên dừng lại, lúc mày người đàn ông mới phân tâm nhìn Lục Trăn một cái, khóe môi nâng cao một chút, dỗ ngọt: "Người quản lý của cậu thương lượng tài nguyên không tên, chỉ là ngủ với người phụ nữ đó một đêm, ngày mai cậu sẽ là người đại diện rồi."

Lục Trăn lắc đầu: "Sa tổng, anh cũng biết, tôi là gay."

"Ừm, biết." Người đàn ông gật đầu, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, "Vậy tại sao cậu lại đến tham gia cuộc vui hôm nay?"

"Tôi tưởng..."

"Lục Trăn, cậu vào nghề cũng vài năm rồi phải không?" Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên một chú chó Hakimi trong điện thoại, "Không lẽ cậu nghĩ chỉ cần ngồi nói chuyện, rót rượu là có thể nhận được hợp đồng đại diện sao?"

Hội quán thanh lịch tao nhã, khắp nơi đều treo những bức thư pháp giá trị trên tường, góc này treo tứ quân tử Mai Lan Trúc Cúc, Lục Trăn quay mặt đi, càng thêm quẫn bách.

"Tôi có thể chấp nhận bị... sờ một chút."

Người đàn ông bị chú chó Hakimi lật bốn chân lên trời làm cho bật cười, ngón tay nhấn đúp, bấm like. Sau đó mới tắt màn hình, nghiêm túc nhìn Lục Trăn.

Hút một hơi thuốc vào miệng, gã nói: "Trước đây cậu không làm những chuyện này, tôi cũng chưa bao giờ ép cậu, công ty chúng ta không phải là nhà thổ, phát triển thế nào tùy theo ý muốn của bản thân."

Người đàn ông hút thuốc rất mạnh, má rít một cái, lửa ngầm nhanh chóng lui về phía sau, tàn thuốc lan ra mạnh mẽ. Thổi một hơi thuốc, gã nói: "Bây giờ cậu chủ động nói với người quản lý của mình có thể nhận cao cấp, tài nguyên đã thương lượng xong, con đường đã trải, phí đại diện hàng trăm triệu, cậu chỉ để cho người ta sờ một chút?"

"Sa tổng, là lỗi của tôi, tôi chấp nhận mọi hình thức xử phạt của công ty đối với tôi."

Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó lại hỏi: "Thật sự không được sao?"

Lục Trăn lắc đầu.

"Vậy được."

Ngón cái và ngón trỏ kẹp đầu thuốc lá, người đàn ông hút hơi thuốc cuối cùng. Gã đi đến bên cạnh hộp thờ (bên trên đặt lư hương), một bên từ từ thổi khói thuốc, một bên ấn tàn thuốc vào lư hương hình sen.

Bất chợt, người đàn ông vươn tay ra, bất ngờ túm lấy tóc Lục Trăn, trong ánh mắt khiếp sợ của thanh niên, đập mạnh đầu cậu vào tường!

Sức mạnh bất ngờ ập đến làm xáo trộn làn khói thuốc, một đời bình yên, nửa đời tan nát.

"Vẫn tưởng có mạnh thường quân họ Phàn che chở sao? Lục Trăn, bây giờ cậu chỉ là một con mèo hoang bị vứt bỏ." Ngón tay của người đàn ông siết chặt mái tóc mềm mại kéo ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, "Tôi không bao giờ ép người lành thành gái mại dâm, việc làm ăn này là cậu tự mình nhận lấy, hôm nay người này, cậu dù muốn hay không cũng phải tới!"

Lục Trăn bị đập đến choáng váng, khi nghe thấy tên Phàn Tiêu, lập tức tỉnh táo lại, lưng mềm nhũn vì tức giận mà trở nên cứng đờ, răng nghiến kêu lạo xạo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa sắc bén.

Cậu đi đến bước này, phần lớn là do Phàn Tiêu. Lục Trăn tự nhận mình không phải là người vật chất, muốn ở bên Phàn Tiêu, yếu tố lớn nhất là do ngưỡng mộ. Nhưng khi cậu đang ấp ủ những kỳ vọng tốt đẹp nhất, chờ đợi bắt đầu một hành trình mới, thì lại bị Phàn Tiêu dùng lời lẽ khinh miệt nhất đập nát giấc mơ ngọt ngào nhất của cậu.

Hóa ra cậu chỉ là một quả táo, một bông hoa, một con ve sắp chết... một thằng hề trên xà nhà của người đàn ông đó.

Sau đó, rất nhiều buổi bình minh, Lục Trăn đều cuộn mình trên ghế trước ban công, nơi có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt của sắc trời, là cảnh tượng mà Du Thư Lãng yêu thích nhất.

Những ngày ở bên Du Thư Lãng, rất nhiều buổi sáng tỉnh giấc, cậu không tìm thấy người trên giường, sau màn cửa sổ mơ hồ, bóng người ngồi đó mông lung, khói thuốc lượn lờ, là bóng lưng của Du Thư Lãng.

Lục Trăn từng không hiểu, luôn cảm thấy giữa mình và Du Thư Lãng có một bức tường, cậu không thể vượt qua, đôi khi cũng không muốn phí công phí sức trèo qua.

Nhưng hiện giờ, ánh sáng nhạt phía chân trời kia đã trở thành cảnh tượng mà Lục Trăn yêu thích nhất.

Một ngày mới lại bắt đầu, quá khứ không vui sẽ qua đi. Những lời cũ của người yêu cũ, vào lúc này lại là điều nâng đỡ Lục Trăn.

Lục Trăn không cho phép bản thân hối hận, dù là tham tiền, tham tài nguyên, hay tham một tình cảm mới mẻ, dù sao cậu cũng đã quá tham lam, nên mới chia tay với Du Thư Lãng. Kẻ vô đạo đức là mình, phản bội tình cảm là mình, không có đạo lý tìm một lý do để biện minh cho bản thân cũng là mình, Phàn Tiêu là kẻ biến thái thì mình chính là tra nam, không cần phải nghi ngờ.

Lục Trăn chưa từng nghĩ đến việc quay về tìm Du Thư Lãng, bởi vì cậu thấy mình không còn xứng đáng, cũng bởi vì không có mặt mũi. Cậu nhớ Du Thư Lãng, nhưng tự nhận mình không còn tư cách để chiếm lấy người đàn ông đó một lần nữa.

Thời niên thiếu đã qua, không nói chuyện tình cảm, Lục Trăn tập trung vào sự nghiệp. Bản thân cậu không có nhiều tài nguyên, trước kia không màng danh lợi, sống nhờ trời cho. Bây giờ, anh lao vào công việc một cách vô tổ chức, không những không đạt được gì mà còn bị người ta cài bẫy, dùng mọi thủ đoạn, trở nên túng quẫn.

Cho nên trong một khoảnh khắc phẫn nộ không rõ ràng, Lục Trăn đã chọn con đường "cao cấp".

Lúc này, Lục Trăn bị người đàn ông cao lớn kia giữ đầu ép vào tường, méo mó nửa khuôn mặt, tức giận dữ dội.

Cái tên "Phàn Tiêu" đã thổi bùng lên cơn giận của cậu, bị ép buộc vào thân phận bao dưỡng khiến cậu không kiểm soát được lời nói: "Sa Hoài An, muốn tôi người cũng được, tôi con mẹ nó anh!"

Gân xanh nổi lên trên cổ, Lục Trăn đột ngột thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông, dùng hết sức lực của cả cơ thể để phản kháng, cậu nhảy lên, dùng trán đập mạnh vào sống mũi gã!

"Hự!" Người đàn ông cường tráng không ngờ tới một chàng trai trẻ như Hakimi cũng sẽ lộ ra móng vuốt. Gã bị đẩy lùi một bước, cảm thấy sống mũi đau nhức, máu từ từ chảy ra.

Người đàn ông dùng tay lau máu mũi, "chậc" một tiếng, nhấc mi mắt, chậm rãi nói: "Lục Trăn, hôm nay cậu không tôi cũng không được."

Trong căn phòng xa hoa, máy sưởi ấm áp, Sa Hoài An tr;ần truồng ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông mặc quần áo chỉ cảm thấy cao lớn, không ngờ cởi bỏ quần áo lại sở hữu cơ bắp căng tràn như vậy.

Trên cánh tay trái của gã có một hình xăm màu đậm, "Bất Động Minh Vương" mặt xanh nanh sắc như muốn xé toạc làn da nhảy ra thống trị thế giới. Lục Trăn không hiểu tại sao một vị Bồ Tát tượng trưng cho lý trí và trí tuệ lại có khuôn mặt hung dữ phẫn nộ như vậy?

Sa Hoài An gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó mới bỏ điện thoại sang một bên, vẫy tay với Lục Trăn đang đứng ở cửa: "Đến đây, tôi đi."

Lục Trăn run rẩy, sự dũng cảm vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự hoang mang.

"Sa tổng, tôi sai rồi." Cậu không thể mở cửa, chỉ đành chọn cách ngoan ngoãn nhận sai.

"Sai hay không, xong rồi hãy nói." Sa Hoài An đứng dậy cởi dây lưng, quần rơi xuống, lộ ra đôi chân to khỏe.

Gã từng bước ép sát về phía cửa, nhìn chằm chằm vào Hakimi không còn đường lui: "Cần tôi phục vụ gì cho cậu không, Tiểu Lục?"

"Sa tổng, tôi muốn hủy hợp đồng, tôi bằng lòng bồi thường tiền hủy hợp đồng," Lục Trăn hoảng sợ nói.

"Tôi không thiếu vài triệu của cậu." Hơi thở của Sa Hoài An phả lên làn da của Lục Trăn, phía dưới chạm một cái, "Thiếu thứ này."

"Sa tổng!" Lục Trăn nhắm chặt mắt lại, "Tôi thực sự biết lỗi rồi! Xin anh buông tha cho tôi đi!"

Sa Hoài An cúi đầu nhìn đôi mi cong vút của Lục Trăn một lúc, lại một lần nữa vươn tay nắm chặt mái tóc của cậu kéo lên, lộ ra cần cổ yếu đuối của chàng trai trẻ: "Biết lỗi rồi, ngày mai phải đi xin lỗi bà chủ kia, khi nào bà ấy tha thứ cho cậu, bằng lòng ký lại hợp đồng với công ty, khi đó chuyện này mới kết thúc."

"Nghe hiểu chưa!" Người đàn ông quát lớn.

Lục Trăn vội vàng gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

"Hiểu rồi thì cút!"

Lục Trăn lảo đảo xuống xe, lại mơ mơ màng màng lên lầu, mãi đến khi sờ trong túi không thấy chìa khóa không mở được cửa, cậu mới nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà của Du Thư Lãng.

Nhìn cánh cửa quen thuộc, nghĩ sự dịu dàng săn sóc của người bên trong, nước mắt của Lục Trăn lập tức trào ra, cậu như đứa trẻ bị ủy khuất bên ngoài cuối cùng cũng trở về nhà, cần một sự an ủi.

Cậu gõ cửa, vừa mạnh vừa gấp, tiếng vang trống rỗng rung chuyển màn đêm tĩnh lặng.

Cho đến khi lòng bàn tay gõ đến đỏ và đau, phía sau cánh cửa mới truyền ra tiếng mở khoá.

Cửa được đẩy ra, khe hở càng rộng.

"Chú Du!" Lục Trăn bất chấp tất cả lao vào trong nhà, bật ra, "Tôi nhớ anh quá!"

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người bên trong, cậu đứng hình!

Không kịp phanh lại, quán tính khiến cậu va vào người đàn ông quần áo xộc xệch.

Nhanh chóng lùi ra, Lục Trăn kêu lên: "Phàn Tiêu, sao anh lại ở đây!"

—-------

Lời Gấu Gầy: sắp rồi mấy bà ơi.... 😌

- -------

Truyện Chữ Hay