Phật Tứ Diện

chương 38: c38: không sao tôi ở đây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gấu Gầy

Lại một lần nữa cúp máy, Phàn Tiêu ném điện thoại lên bàn chơi bài.

Trên đỉnh đầu chỉ có một chùm ánh sáng, rơi thẳng xuống mặt bàn trải vải nhung đen. Bóng tối chồng chất từ phía sau đè nặng lên, ngoại trừ những ngón tay thon dài đang cầm lá bài trên bàn, chỉ lộ ra một phần cằm sắc bén của Phàn Tiêu trong ánh sáng và bóng tối.

Môi khép chặt, hắn trông có vẻ hơi bực bội.

"Vẫn là Lục Trăn à?" Thi Lực Hoa xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào bên kia bàn bài, hắn đặt lá bài xuống mặt bàn, ngón tay kẹp ly rượu cao chân lắc lư, "Cậu ta vì anh mà chia tay với Du Thư Lãng, anh tránh mặt như vậy, không sợ cậu ta chán nản quay lại tìm chủ nhiệm Du của anh sao?"

Ngón tay dài rút ra một lá bài, nhẹ nhàng ném xuống giữa bàn, Phàn Tiêu cười khẩy, trong giọng mũi mang theo giễu cợt: "Du Thư Lãng sẽ không chấp nhận cậu ta nữa đâu."

Thi Lực Hoa chạm vào một lá bài trong bộ bài áp lên rồi tiếp tục lười biếng nói: "Chuyện tình cảm làm sao mà nói cho chắc được? Chỉ cần bạn trai cũ làm nũng, c ởi đồ rù quến, mấy ai có thể chịu đựng nổi?"

Lá bài vừa rút ra lại được đặt trở về, Phàn Tiêu đổi một lá khác: "Lá này cậu quản được sao?"

Thi Lực Hoa phì cười: "Không quản được. Phàn Tiêu, anh là người có thù tất báo, ngay cả trên bàn bài cũng vậy."

Hắn uống một ngụm rượu: "Nhưng những gì tôi nói đều là lời thật, anh chưa từng yêu, dĩ nhiên không biết tình cũ không rủ cũng tới dễ đến cỡ nào."

Phàn Tiêu đã chơi một bộ sảnh, dọn sạch bài trên tay, lạnh lùng nói: "Cậu thua liền ba ván rồi, tôi muốn chai Romanée-Conti của cậu."

"Chai rượu đó tôi chuẩn bị cho nữ thần của tôi." Cuối cùng Thi Lực Hoa cũng ngồi thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi, "Phàn Tiêu, tôi khuyên anh làm người nên tử tế một chút đi, có nghe câu đỏ bạc đen tình chưa?"

"Chưa từng nghe qua." Phàn Tiêu dứt khoát ném lại một câu. Hắn tìm được giấy ghi chú trong ngăn tối trên bàn bài, viết một địa chỉ đưa cho trợ lý của Thi Lực Hoa, "Giúp tôi đưa rượu đến đây, kèm theo một bó hoa tươi, nhớ là không chọn hoa hồng đỏ."

Thi Lực Hoa không còn cách nào khác, vươn cổ nhìn thoáng qua, biểu cảm chuyển thành kinh ngạc: "Tôi tưởng anh lấy rượu ngon của tôi đi lấy lòng Du Thư Lãng, sao lại tặng cho Lục Trăn?"

Phàn Tiêu vứt bút, lấy một điếu "son" cắn vào miệng, chẳng thèm để ý bày ra suy nghĩ u ám dưới ánh đèn: "Luôn cần một số thứ đắt tiền để duy trì những ảo tưởng không thực tế."

"Đệt, Du Thư Lãng bị anh để mắt, Lục Trăn bị bắn nhầm, tôi không biết nên thương hại ai nữa."

"Còn nhớ Tam thiếu của Bạch gia không? Tên nhà giàu bị anh đánh trong mười phút đó." Thi Lực Hoa lại rót rượu, lắc ra một nửa phòng hương rượu, "Gã thực sự đã đi gặp Ann."

Tay Phàn Tiêu khựng lại, lá bài trượt giữa ngón tay không còn mượt mà trôi chảy.

Thi Lực Hoa bất đắc dĩ lắc đầu: "Ann cũng nể mặt anh thật, một tên như vậy mà cũng chịu gặp."

Phàn Tiêu rũ mắt, lần nữa điêu luyện xào bài, nhẹ nhàng hỏi: "Bọn họ ngủ rồi à?"

"Không, cô ấy đã uống vài ly rượu với Bạch Vũ Bằng, cuối cùng bị gã mặt dày mày dạn đè lên hôn miệng." Thi Lực Hoa xời một tiếng, "Anh nghĩ Ann lúc đó có muốn giết người không? Dù sao hai người cũng đều là những kẻ điên mà."

Ánh mắt lóe lên, hắn bắt đầu buôn chuyện: "Nghe nói tháng trước, một doanh nhân trẻ tuổi vì muốn ép Ann quay lại, đã tự tử trước mặt cô ấy, máu chảy đầy đất, nhưng Ann vẫn thong thả nghe nhạc uống rượu vang đỏ, cuối cùng người kia phải tự gọi xe cứu thương đến rước."

Nói xong, Thi Lực Hoa thở dài: "Thật tình, hai người có thể hy sinh cho nhau nhiều như vậy, tại sao không ở bên nhau? Sao anh cứ phải chạy xa, bỏ bao nhiêu tâm trí chơi đùa với đàn ông vậy?"

Lá bài được xếp ngay ngắn, giống như cuộc sống hoàn hảo của ai đó, Phàn Tiêu chỉ cần khẽ móc ngón tay, mọi thứ liền rối loạn, lấy đâu ra sự hoàn hảo.

Giọng nói của người đàn ông không chút gợn sóng, giống như một vị cao tăng thuyết giảng: "Phật nói có chín loại người sẽ rơi vào địa ngục." Hắn nhẹ nhàng cười, "Tôi và cô ấy, không ai có thể chạy thoát."

Thi Lực Hoa: "......"

.......

Lúc đặt hành lý xuống, Du Thư Lãng vẫn còn hơi ngơ ngẩn.

Dự án thuốc nước an thần đã được khởi động, một mặt đang tối ưu hóa quy trình, nghiên cứu và sản xuất; mặt khác cũng đang không ngừng mở rộng mạng lưới bán hàng, thiết lập kênh phân phối.

Đối với các sản phẩm OTC sắp được tung ra thị trường, sự chứng thực của ngành là vô cùng quan trọng. Dược nghiệp Bác Hải là một doanh nghiệp nhỏ, không có quan hệ chứng thực vững chắc phía sau, nên đã đặt mục tiêu vào sự chứng thực của các chuyên gia có tiếng.

Tại thành phố ven biển S, một diễn đàn chuyên gia y dược lớn sắp được tổ chức, các doanh nghiệp dược phẩm nổi tiếng và không nổi tiếng đều muốn có một tấm vé vào cửa. Đây là một cơ hội không thể bỏ qua, không ai muốn bỏ lỡ, Dược Nghiệp Bác Hải cũng vậy.

Vé vào cửa khó tìm, nhóm dự án đã chọn ra hai nhân viên chính trong phòng nghiên cứu và phát triển, ngay khi sắp quyết định, Phàn tổng thiết thực giỏi giang đã thêm tên Du Thư Lãng vào danh sách, lý do cũng rất hợp lý hợp tình, Chủ nhiệm Du am hiểu nghiệp vụ lại giỏi giao tiếp, không chừng sẽ nhận được sự ưu ái từ những chuyên gia lớn tuổi.

Không khí của thành phố ven biển mang theo chút ẩm ướt, hàng dừa lay động kéo theo gió biển mê hoặc.

Bữa ăn đầu tiên sau khi mọi người hạ cánh được chọn tại một nhà hàng ven biển, là Du Thư Lãng đặt chỗ.

Biển xa cát gần, du khách cười nói nhẹ nhàng, sau những chuyến đi mệt mỏi, mọi người đều hiện ra một chút lười biếng thả lỏng, chỉ có Phàn Tiêu là ngoại lệ.

"Có chuyện gì vậy?" Du Thư Lãng đặt miếng cá đã gỡ xương vào đ ĩa trống trước mặt Phàn Tiêu, thấp giọng hỏi, "Không hợp khẩu vị à?"

Anh chăm sóc Phàn Tiêu đã qua giai đoạn đầu cần xây dựng tâm lý. Dọc đường đi, người đàn ông bị thương ở tay giống như một đóa hoa mong manh, cần anh chăm sóc từng chút một. Đôi khi Du Thư Lãng cảm thấy Phàn Tiêu không phải bị thương ở tay, mà là ở não, thoái hoá thành một kẻ thiểu năng không thể tự lo cho bản thân mình.

Nhưng mà Phàn Tiêu vì anh nên mới bị thương, vài ngày trước anh còn say rượu mơ mơ hồ hồ làm trò bậy bạ, Du Thư Lãng cảm thấy có lỗi nên mới sẵn lòng chăm sóc cho Phàn Tiêu, cái tên quen được nuông chiều thành thói.

Hai người ngồi ở bàn khác đã quen với việc Du Thư Lãng thân thiết với Phàn Tiêu, thầm nghĩ cũng may có chủ nhiệm Du đi cùng, nếu không ai sẽ chăm sóc cho Phàn tổng tuy bề ngoài lịch sự nhưng trái tính trái nết kia đây? Nghĩ vậy, hai người cảm kích lật đật gắp xương ra khỏi thịt cá, để tiện cho Du Thư Lãng chọn lựa.

Trên suốt chặng đường này, mọi sắp xếp của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu đều nhận hết, chỉ có mỗi con cá này là không động đũa.

Dựa lưng vào ghế, hắn cười nhẹ, lông mi rũ xuống che giấu cảm xúc trong mắt: "Hơi mệt, không có khẩu vị, chủ nhiệm Du đừng bận tâm, cứ ăn đi."

Hắn hỏi nhân viên phục vụ có cấm hút thuốc không, sau khi nhận được câu trả lời là không, hắn đưa điếu thuốc lên miệng.

"Để tôi." Du Thư Lãng lấy diêm từ tay hắn, quẹt lửa, đưa ngọn lửa đến trước mặt Phàn Tiêu.

Trong ngọn lửa ấm áp, hắn phát hiện cơ bắp Phàn Tiêu trong nháy mắt căng cứng, tay trái không bị thương nổi gân xanh, điếu thuốc giữa răng rõ ràng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt bị ánh lửa nhảy múa chiếu vào.

Lời quan tâm chưa kịp thốt ra, người đàn ông đã trở lại bình thường, châm thuốc từ ngọn lửa trên tay Du Thư Lãng, cong môi, ph óng đãng gửi đến một tiếng cảm ơn.

Ăn xong, bầu trời và góc biển đã được ánh chiều tà nhuộm đỏ, những con sóng kéo theo từng đợt bụi vàng óng ánh trôi dạt đến, nhưng đường đi xa xôi, ánh sáng lấp lánh kia từ đậm đặc dần chuyển sang mờ nhạt, đến khi gần kề chỉ còn lại những điểm sáng nhỏ.

Cát trắng mịn màng, gió biển dịu dàng, có người đề xuất đi dạo bên bờ biển.

"Mọi người cứ đi đi." Trên khuôn mặt Phàn Tiêu hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, "Tôi về nghỉ trước đây."

Khi đi qua Du Thư Lãng, hắn vỗ nhẹ lên vai anh: "Chơi vui vẻ nhé, giải tỏa nỗi đau của kẻ thất tình."

Rất ghẹo gan, nên bị mắng. Nhưng Du Thư Lãng chỉ cảm thấy bàn tay kia rất lạnh.

Đóng gói một phần mì Udon tại nhà hàng kiểu Nhật, Du Thư Lãng mang về khách sạn.

Anh và Phàn Tiêu ở chung một phòng, đi công tác bên ngoài, để tiết kiệm chi phí, không có lý do gì để mướn một phòng riêng. Thật ra, anh đã quen với việc đi công tác ở chung phòng với đồng nghiệp nam, gặp những người không màng tiểu tiết thích khỏa thân, anh sẽ tự động tránh ánh mắt, đôi khi cũng sẽ đi cùng đến phòng xông hơi, lúc cho phụ nữ tiền boa thì không bao giờ keo kiệt.

Do đó, không ai nghi ngờ về tính hướng của anh, chỉ nghĩ chủ nhiệm Dư thuộc tuýp giữ mình, không bao giờ dính líu đến những chuyện lộn xộn.

Nhưng Phàn Tiêu lại biết rõ xu hướng tình d*c của anh, giường ngủ sát nhau, sử dụng chung phòng tắm, điều này khiến Du Thư Lãng có chút khó xử.

"Cũng không phải chưa từng ngủ chung, đã lăn qua lăn lại trong cùng một chiếc chăn rồi, còn để ý làm gì?" Lúc nói mấy lời này, Phàn Tiêu bị ăn mắng.

Dùng thẻ phòng mở cửa ra, Du Thư Lãng đột nhiên sững sờ.

Phòng tối om, không một tia sáng. Bóng tối vô tận như khuếch trương trong không gian chật hẹp, những vùng không gian sâu thẳm và nỗi sợ hãi cứ thế lan tràn, biến góc nhỏ này thành một hố đen, chờ đợi nuốt chửng những người lạc lối.

Du Thư Lãng vô thức cho rằng trong phòng không có ai. Anh đưa tay định cắm thẻ phòng vào thiết bị phân phối điện, nhưng lại nghe thấy từ trong góc tối truyền đến một tiếng "Đừng bật đèn!"

Giọng nói mang theo run rẩy truyền đến tai Du Thư Lãng.

Sau đó lại biến thành đau khổ: "Làm ơn, đừng bật đèn."

Ánh mắt Du Thư Lãng khẽ biến, anh thu hồi thẻ từ, bước vào phòng, đặt mì trên bàn để đồ, qu@y tay đóng cửa, cắt đứt mọi ánh sáng.

"Chuyện gì vậy Phàn Tiêu?"

Du Thư Lãng theo tiếng động đi đến trước sofa, còn chưa kịp đứng vững đã bị người đàn ông ngồi đó ôm chặt lấy, áp má kề vào vùng bụng ấm áp.

"Cho tôi ôm anh một lát!" Giọng người đàn ông khàn đục, nặng nề, giống như lăn qua cát sỏi ba ngày.

Ôm thật chặt, ép thật nặng. Hông của Du Thư Lãng có hơi đau nhức.

Anh không cử động, để Phàn Tiêu ôm lấy, sau khi cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt trên da bụng, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc mềm mại.

"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi." anh nói.

—---------

Truyện Chữ Hay