Con lợn đỏ Thẩm Miên mua lần này chính là con non bố láo nhất trong ổ mới sinh, cướp sữa tranh ăn đánh đâu thắng đó, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã xưng vương xưng bá, xưa nay chưa từng gặp phải kẻ địch mạnh nào.
Lợn con bị phản lực đẩy ngã xuống đất còn đập ra một cái hố, Tiệp An không chút sứt mẻ, thậm chí bé chỉ cảm thấy như mình vừa bị một hòn đá nhỏ ném trúng mà thôi.
Thẩm Miên véo răng nanh của lợn con: “Không tồi, vẫn chưa rụng hẳn.”
May mà lợn đỏ bán theo cân chứ không phải theo vẻ bề ngoài, nếu không thì thiếu răng hở lợi thật sự xấu chết đi được.
Tiệp An ngẩn ngơ: “Nó đâm vào con ạ?”
Thẩm Miên: “Ừm, có đau không?”
Tiệp An vỗ vỗ chân phải được vảy bao quanh, trên lớp vảy vàng xanh khúc xạ ra ánh sáng đến cả một vết xước trắng cũng không có: “Không có cảm giác ạ. Viện trưởng ơi, con có thể chơi với nó một lúc không ạ?”
Môi Thẩm Miên hơi mím lại, chân mày khóe mắt thậm chí là cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ ghét bỏ: “Không được, không thể, nó quá bẩn.”
Hai tai trên đỉnh đầu Tiệp An ỉu xìu rũ xuống, đến cả chóp đuôi cũng không vẫy nữa: “Ồ.”
“….. có thể chơi một lúc, không được vọc vũng bùn.”
Thẩm Miên chuyển mắt rồi quay người đi thu dọn đồ vật trong lán.
Tiệp An ngồi xổm xuống trước mặt lợn đỏ, mà lợn đỏ thì lại đang ngập tràn căm thù với kẻ địch mạnh đầu tiên gặp phải trong đời lợn, bốn móng bào đất, ý đồ đâm bay Tiệp An.
Tiệp An giống hệt quả đồi nhỏ chắc nịch vững vàng ngồi xổm trước mặt lợn đỏ. Trong phần lớn tình huống, lợn đỏ đều ngập tràn tính công kích, tuy Tiệp An không định đánh nhau với một con lợn con nhưng cũng không chịu được việc nó đâm vào người mình hết lần này đến lần khác.
Lớp vảy rắn chắc của Rồng Đá Quý khiến Tiệp An không có chút cảm giác nào, nhưng Tiệp An sợ lợn con đâm nhiều lần quá sẽ hỏng mất, vì thế nên bé đứng lên, lạch bạch đi về phía Thẩm Miên. Bé muốn giúp Thẩm Miên một tay.
Mảng vảy bị rụng ra trên đuôi Tiệp An đã hồi phục khá tốt. Năng lực khôi phục mạnh mẽ của tộc rồng thậm chí còn thúc cho vảy mới mọc ra, nhưng vảy mới vẫn còn hơi mềm, tiếc là gai đuôi bị đập rớt sẽ không nhú lên trong một khoảng thời gian ngắn.
Lúc Tiệp An quay người đi tới chỗ Thẩm Miên, cái đuôi như đá quý sau lưng bé còn lắc qua lắc lại, lợn đỏ lập tức xông về phía đuôi bé, mà Tiệp An cũng không chú ý, đuôi to lộng lẫy vẫn tiếp tục lúc lắc trái phải, vừa vặn đập lên thân lợn đỏ.
Lợn đỏ nặng năm cân lập tức biến thành một đường parabol, “rầm” một tiếng rơi xuống trên đất bùn mềm dẻo, đập ra một cái hố lõm dưới đất.
Làn đạn:
【Thật không thế: Má nó chứ???!!!! Rồng đáng sợ thế sao? Kiểu này nhỡ có đánh nhau thì liệu có thể đánh chết người không?】
【Súp lơ xanh: Đây chỉ là tùy tiện vung một cái thôi nhỉ, ngày trước tôi rất thích tộc rồng….. hiện tại trông hơi sợ, vảy cứng như vậy, đập một cái là gãy xương ngay.】
【Gà cuốn vô địch: Tôi đột nhiên không muốn thiết lập ngoại giao nữa, rồng thật sự quá hùng mạnh, con Rồng Đá Quý này vẫn chỉ là rồng con thôi, vậy thì lúc lớn lên nó sẽ dữ đến mức nào chứ? Đứng gần một chút cũng sẽ bị cọ xước da đi? Nhỡ đâu bọn họ khai chiến với chúng ta….. vậy thì xong rồi.】
【Tia sáng tử vong: ???? Mấy phát ngôn vớ vẩn đằng trước làm như thể rồng sẽ cố tình khiến người khác bị thương vậy? Người yêu của tộc rồng đều tỏ rõ rằng rồng đối xử với nhân loại rất dịu dàng, mấy người xem, viện trưởng là nhân loại, không phải cậu ấy và rồng sống chung rất tốt sao?】
【Quân đoàn số bảy siêu thần: Có bệnh à? Rồng Đá Quý đúng là rất mạnh, nhưng hùng mạnh là lỗi của chúng tôi chắc? Với cả sao mấy người lại không nhìn mấy chủng rồng cỡ nhỏ kia kìa? Họ so ra còn yếu đuối hơn cả nhân loại mấy người đó.】
【Huân chương của Hoàng thái tử điện hạ: Vài người nào đó chắc là bị bệnh vọng tưởng bị hại() đi, dù thế nào cũng vẫn cảm thấy toàn thế giới muốn hãm hại mình. Tộc rồng chúng tôi có mấy chục loài, già nửa đều là loài chủ yếu ăn chay, đáng sợ ở chỗ nào? Rồng bọn tôi cũng là sinh vật có trí tuệ, có lý trí đấy nhé?】
Chú Thích ()
Thẩm Miên tìm được cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp từ làn đạn đang cãi cọ ầm ĩ —— làn đạn ở thời không khác cũng chẳng khác gì, những liền anh liền chị nóng nảy, hề hước hoặc là thích đi ngược số đông sẽ lưu truyền mãi mãi.
Thẩm Miên dùng ngón tay đỡ gọng kính, màu đồng tử trong mắt anh rất đậm, so với người bình thường thì ánh mắt của anh lại càng có cảm giác tồn tại hơn: “Con người đánh nhau cũng sẽ gãy xương trầy da vào viện, đương nhiên nếu khoang điều trị không cứu được thì đều sẽ bị đưa vào lò hỏa táng.”
【Sườn chua ngọt tặng ngôi sao nhỏ x】
Quà tặng có giá trị nhỏ nhất trên nền tảng stream Mắt Mèo là ngôi sao nhỏ trị giá một tinh tệ.
【Sườn chua ngọt: Chuyện đó…. thật ra tôi cảm thấy vẫn rất đáng yêu, không phải cố tình đâu.】
【Thỏ thần: Đừng cãi nữa, rồng không đáng sợ, thứ đáng sợ là bất cứ sinh vật trí tuệ nào có khuynh hướng phản văn minh cơ.】
Thẩm Miên chẳng buồn giải thích, anh xoay trí não sang một hướng khác, nhắm thẳng vào Tiệp An đang đi tìm lợn con: “Cảm ơn ngôi sao nhỏ của Sườn chua ngọt, ừm…. hai ngày nữa có thể làm sườn chua ngọt bổ sung dinh dưỡng cho Tiệp An.”
Tiệp An không nhìn thấy làn đạn, sau khi phát hiện mình vung đuôi đánh bay lợn con thì bé đã vội quay người chạy tới chỗ nó, còn hoang mang rối loạn gọi Thẩm Miên: “Viện trưởng! Viện trưởng ơi! Con con….”
Thẩm Miên đi qua xoa xoa đầu Tiệp An.
Nhiệt độ thích hợp từ lòng bàn tay Thẩm Miên đã vuốt êm sợ hãi của Tiệp An. Bé ngồi xổm trước mặt lợn con, đồng tử căng thẳng đến mức co rút lại. Lợn con bị đập tới phát ngốc lắc đầu, choáng váng nằm bò trên mặt đất.
Thẩm Miên xách chân trước nhấc lợn lên kiểm tra một lượt, sau đó ném nó vào trong chuồng đã dọn xong: “Không sao, giới thiệu mua hàng có nói tố chất thân thể của lợn đỏ không kém rồng Á là bao, không đâm hỏng được đâu.”
Cơ thể căng chặt của Tiệp An dần thả lỏng: “Nó đắt lắm thầy ơi.”
Thẩm Miên quay đầu lại: “Sợ sao?”
Tiệp An gật mạnh đầu rồi giải thích với Thẩm Miên: “Con không cố ý đâu, lúc trước trong viện còn có các bạn nhỏ khác, con xưa nay chưa từng làm các bạn ý bị thương, con thực sự rất cẩn thận.”
“Thầy biết.” Thẩm Miên bỗng cúi đầu xuống. “Muốn thầy ôm con một cái không?”
Hai tai của Tiệp An dựng lên: “Có thể không ạ?”
Thẩm Miên mở tay ra, Rồng Đá Quý nhỏ vểnh đuôi, cẩn thận từng ly từng tí dịch tới cạnh người anh rồi kề sát vào trước ngực anh.
Nhiệt độ vảy của tộc rồng khá lạnh, vừa dán sát vào ngực đã lập tức xua đuổi hơi nóng do mặt trời mang đến đi mất. Bé Tiệp An quả nhiên giống hệt như lời mình nói, động tác dịch tới vẫn luôn kiềm chế sức lực, cái đuôi có gai nhọn cũng cẩn thận tránh khỏi người Thẩm Miên.
Chiều cao của rồng con sáu tuổi còn chưa đến centimet, vừa vặn lấp đầy cái ôm của Thẩm Miên. Từ đầu đến thân rồng Đá Quý đều mượt mà mát lạnh, nhưng bé vẫn không dám nghiêng trọng tâm về phía Thẩm Miên.
Thẩm Miên xoa xoa cục cưng lớn này: “Ừm, Tiệp An rất dịu dàng.”
Hai tai của Tiệp An đều đã nằm úp xuống, cổ họng ậm ừ hai tiếng, chóp đuôi đưa về phía phòng phát trực tiếp đã sắp lắc ra bóng mờ.
Chú Thích
Bóng mờ hoặc tàn ảnh là những hình ảnh còn sót lại của chuyển động cực nhanh.
Rất nhiều nhân loại trong phòng phát trực tiếp nhìn thấy đầu to tròn mượt của Tiệp An đều nhịn không được mà duỗi bàn tay tội ác ra, cẩn thận vuốt ve đầu bé.
Vảy của Rồng Đá Quý rất giống đá chrysoberyl, xúc cảm cũng tương tự, nhưng mỗi một mặt vảy đều mỹ lệ trơn nhẵn hơn đá quý do nhân loại cắt ra nhiều, còn mang theo độ ấm mỏng manh, lúc vuốt ve xuống dưới có thể cảm nhận thấy phần lưng đang phập phồng theo hô hấp của bé.
Là một sinh mạng ấm nóng như tất cả nhân loại.
Người chưa được tận mắt nhìn thấy rồng sẽ khó có thể tưởng tượng ra rằng trên thế giới này vẫn còn sinh vật đẹp đẽ như vậy.
Thẩm Miên nghi ngờ trong nội tâm của đứa bé này có một chú chó con. Lúc Tiệp An nghiêng người tới để chui vào lòng anh, làn đạn đang cãi cọ ầm ĩ dần yên lặng, trong phòng phát trực tiếp bỗng xuất hiện hình vẽ thiên hà bán trong suốt.
【Thật không thế tặng ngôi sao nhỏ x】
【Năm tháng rực rỡ tặng hằng tinh x】
【Huân chương của Hoàng thái tử điện hạ tặng hành tinh x】
【Tia sáng tử vong tặng một hệ ngân hà】
Một hành tinh tinh tệ, hằng tinh tinh tệ, mà hệ ngân hà thì có giá trị tinh tệ.
【Năm tháng rực rỡ: Anh giai nhỏ không giỏi nói chuyện nhưng năng lực hành động cực mạnh này, tôi thực sự yêu mất rồi!】
【Bỗng muốn ăn đêm: Lén sờ một chút, xúc cảm sướng ghê luôn! Ô ô ô, hận không thể xuyên thành anh giai này! Mị cũng muốn có rồng con nhào vào lòng!】
【Súp lơ xanh: Tôi cũng ôm thử một lúc, cực kỳ thỏa mãn, tôi cảm thấy mình sắp thành fan của tộc Rồng rồi.】
【Ông đây chu choe nhất tinh tế: Không biết nên ghen với ai nữa.】
【Tia sáng tử vong: Đúng vậy, rất dịu dàng. Vào lúc vẫn chưa hiểu rõ một chủng tộc thì đừng tùy tiện quy chụp, cho dù là Rồng Rực Lửa nóng nảy nhất cũng sẽ không nổi cáu quanh năm đâu.】
【Huân chương của Hoàng thái tử điện hạ: Cảm ơn đã hiểu, hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của nhiều người, chúng tôi rất thích những sinh vật khác. Nhưng Rồng Rực Lửa quả thật là nổi cáu quanh năm, đặc biệt là vào kỳ phân hóa AO, lúc sắp tới kỳ phát tình thì chẳng khác gì quả bom, trừ phi bọn họ đã tìm được đối tượng.】
Thẩm Miên cảm ơn quà tặng của khán giả rồi đứng dậy, hai tay anh nắm lấy móng nhỏ của Tiệp An, sau đó trực tiếp bế bé cưng lớn gần cân lên, vỗ vỗ đất dính trên người bé xuống.
“Tới đây nào.”
Tiệp An nắm tay Thẩm Miên, cùng anh đi tới trước một mảnh vườn rau.
Viện nuôi trẻ vốn có gieo trồng rau quả, nhưng sau khi viện trưởng già qua đời thì vườn rau cũng bị bỏ hoang, bên trên mọc đầy cỏ dại.
Thẩm Miên lấy một túi hạt giống ra.
Tộc rồng đều ăn tạp, trong đó phần lớn là những loài chủ yếu ăn chay, thực phẩm chính của Rồng Đá Quý là các loại thịt nên thuộc về số ít rồng khó nuôi. Hạt giống trong tay Thẩm Miên lúc này chính là cỏ Long Phí có trong thực đơn của tất cả các loài rồng.
Loại thực vật này tuy rất được các loài rồng ăn chay chào đón, nhưng lại cần có nguyên tố dị năng hệ mộc nồng đậm mới có thể sinh trưởng. Chất lượng cỏ Long Phí trên thị trường không đồng đều, thông thường chỉ có Rồng Tinh Linh thuộc loài Rồng Mộng Ảo mới có thể chăm sóc ra cỏ Long Phí loại ưu.
Tuy rồng không thức tỉnh dị năng, nhưng bọn họ tự thân đã mang thiên phú. Rồng Tinh Linh biết hấp thu nguyên tố dị năng hệ mộc ở xung quanh, sau đó chuyển hóa chúng thành vảy phấn trên cánh, có khả năng chăm sóc ra các loại đồ chay có trong thực đơn của tất cả những loài rồng khác.
Thẩm Miên không có vảy nhưng anh lại có dị năng, mặc dù mới chỉ khôi phục được đến cấp bốn, song vẫn tạm đủ sử dụng. Giá bán của cỏ Long Phí chất lượng tốt rất cao, mà hạt giống cũng đắt đỏ, một túi bé xíu trong tay Thẩm Miên lúc này có giá tinh tệ.
Thẩm Miên đổ toàn bộ hạt giống ra, hạt giống nhỏ như kẹo ngọt lăn qua lăn lại trên tay anh. Thẩm Miên: “Giống một nắm đá nhỏ nhỉ.”
Nói đoạn, anh bèn dùng thái độ ném đá mà vung tay rải một đám hạt giống nhỏ mềm yếu màu đen xuống đất.
Khán giả rồng trong phòng phát trực tiếp lũ lượt phát ra tiếng xuýt xoa thương tiếc, lá của cỏ Long Phí là nguyên liệu nấu ăn ngon được tuyệt đại đa số rồng yêu thích, bọn họ chỉ hận không thể đào hạt giống cỏ Long Phí ra ngoài.
Tiệp An cũng ôm chặt cánh tay Thẩm Miêng: “Viện trưởng!”
Thẩm Miên vươn tay tới đặt lên người Tiệp An: “Nhìn.”
Tiệp An chầm chậm mở to mắt ——
Hạt giống đã hút no dị năng hệ mộc vừa rơi xuống đất đã bắt rễ, nhú ra thân và chồi non, chỉ trong chớp mắt đã từ xanh non biến thành xanh thẫm. Những gốc cây cao bằng nửa người nối thành một mảnh. Dưới ánh mặt trời, phiến lá hiện vẻ bán trong suốt đặc trưng, khúc xạ ra sắc xanh thiên biến vạn hóa.
“Thầy đột nhiên nhớ ra.” Hai tay của Thẩm Miên đều đã đặt trên người Tiệp An. “Viện nuôi trẻ nhà người ta đều phải kể chuyện trước khi ngủ, mấy hôm trước thầy quên mất, hôm nay sẽ bù lại cho con.”
【Tia sáng tử vong: Là dị năng! Người thức tỉnh dị năng nhân loại lúc nào cũng biết chơi như này sao?】
【Tia sáng tử vong: Tự mình kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích ô ô ô, sau này tôi cũng muốn chăm con mình như vậy.】
- Hết chương -