Một khi bản năng đã thức tỉnh thì tuyệt đối không thể ngừng được. Chỉ trong vòng chưa đến một tuần, Tiệp An đã từ thở ra tia lửa ban đầu thăng cấp thành tỏa ra đốm lửa, vài ngày nữa sẽ có thể phun ra ngọn lửa thành hình. Ngoại trừ nhiệt độ cao thì ngọn lửa của Rồng Đá Quý còn có lực tấn công dữ dội, là “kỹ năng cool ngầu” được rất nhiều rồng con hâm mộ.
Nhưng Tiệp An không vì thế mà vui vẻ, ngược lại, tâm trạng của bé còn càng ngày càng sa sút.
Bé bắt đầu trốn tránh Lộ Nguyên và Thẩm Miên.
Địa điểm yêu thích nhất của một nhóc rồng vừa to vừa biết phun lửa như Tiệp An thế mà lại là ruộng cỏ Long Phí sau tòa nhà ký túc xá.
Tiệp An ngồi trên cục đá ven ruộng. Bé ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, thân rồng không động đậy chút nào nom giống hệt một quả núi thạch trái cây vị táo, gần như đã hòa thành một thể với cỏ Long Phí đang đung đưa.
Phần gáy tròn ủm viết đầy hai từ “buồn rầu”.
Hạ Tỉnh không hiểu cho lắm. Hắn và Thẩm Miên đứng trong bóng râm của tòa nhà ký túc xá, ở giữa còn có Lộ Nguyên, hai rồng một người cùng chăm chú nhìn bóng lưng của Tiệp An.
Hạ Tỉnh đè thấp giọng nói: “Ngày trước chú không như vậy.”
Lộ Nguyên ngửa đầu lên chớp chớp mắt, phần bị tia lửa đốt sém trên mũi nhóc vẫn đen sì.
Hạ Tỉnh: “Lúc chú còn nhỏ, hễ có ai thức tỉnh đặc tính chủng tộc thì nhất định sẽ chạy từ lớp này sang lớp khác, thẳng đến khi cả viện nuôi trẻ đều biết mới thôi.”
Lộ Nguyên gật đầu: “Đúng vậy! Lúc cháu không cẩn thận gặm rớt một góc bàn cũng rất vui mừng! Điều đó chứng tỏ rằng cháu tiến bộ rồi, cháu đã là một con rồng lớn rồi!”
Vì để đảm bảo có thể chịu đựng được trọng lượng của mỗi nhóc rồng nên bàn của viện nuôi trẻ chính quy cơ bản đều được làm từ hợp kim đặc biệt, loại tình huống vừa cắn đã rớt một góc bàn như thế này, trong số các rồng con cũng chỉ có mình Rồng Đốm có lực cắn mạnh kinh người mới làm được.
Thẩm Miên yên lặng nuốt câu “cái thói xấu gì vậy” đã tới bên miệng xuống.
Anh cảm thấy sợ là ngày mai mình sẽ không thể tham dự hoạt động “những người và rồng năm đó tôi từng hít” được —— sự khác nhau giữa người và rồng có vẻ như rất lớn.
Hạ Tỉnh và Lộ Nguyên đối mắt một chốc rồi chỉnh tề quay đầu nhìn về phía Thẩm Miên: “Vì sao?”
Thẩm Miên nghĩ thầm: Tôi là cuốn mười vạn câu hỏi vì sao à?
Anh cũng không phải người giỏi biểu đạt, vì thế anh yên lặng hồi lâu mới nói: “Có lẽ là vì Tiệp An cảm thấy….. mình đã mang phiền phức tới cho người khác.”
Bởi vì lớn lên trong viện nuôi trẻ, phải giãy giụa ở lằn ranh no ấm nên so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì nhận thức của Tiệp An về “tiền” lại càng rõ ràng hơn. Bé còn từng trải qua việc viện trưởng già qua đời, cộng thêm khoảng thời gian khó khăn nhất sau khi viện trưởng mới nhậm chức, từng bạn rồng con bị đưa đi, Tiệp An không muốn rời khỏi viện nuôi trẻ mỗi ngày đều sống trong lo sợ, sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị thông báo là đã tìm được người giám hộ mới rồi đưa tới một nơi khác.
Nội tâm của Tiệp An mềm mại nhạy cảm, bé được viện trưởng già dạy dỗ rất tốt, có hệ thống quan niệm chính xác tuy mơ hồ nhưng vẫn đang dần thành hình, so với trẻ con bằng tuổi thì bé càng yêu cầu bản thân cao hơn. Lộ Nguyên có một phần khéo léo nhưng vẫn chưa trưởng thành, Tiệp An mới chân chính là trưởng thành sớm.
Nhưng đồng thời Tiệp An cũng là một đứa trẻ rất thiếu cảm giác an toàn, bé dùng toàn lực thể hiện ra giá trị của bản thân, dùng toàn lực trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện được toàn bộ rồng trưởng thành tán dương, chính là bởi bé hi vọng mình không trở thành gánh nặng.
Hiện tại đặc tính chủng tộc lại quấy rầy cuộc sống bình thường của bé. Tiệp An hoàn toàn không cho rằng đây là biểu tượng của việc mình đang dần trưởng thành, trái lại còn cho rằng đặc tính bản năng là một loại phiền phức, thậm chí bé có thể còn đang sợ hãi, sợ bản thân không thể khống chế lực lượng, sợ mình không cẩn thận sẽ làm bạn bè bị thương.
Thẩm Miên im lặng một chốc rồi nói: “Người sợ chạy thì có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể chạy được, đây mới là điều tôi lo lắng.”
Hạ Tỉnh quay đầu nhìn bóng lưng Tiệp An một chút rồi đột nhiên cười nói: “Tôi có cách.”
Thẩm Miên: “Hửm?”
Hạ Tỉnh bế Lộ Nguyên như búp bê lớn lên rồi chớp mắt với Thẩm Miên: “Tạm thời bí mật. Tóm lại là cứ giao cho tôi đi.”
Ngày hôm sau là thứ tư, hoạt động “những người và rồng năm đó tôi từng hít” của nền tảng Mắt Mèo chính thức bắt đầu vào sáu giờ sáng. Nền tảng mở ra một kênh chuyên môn dành cho hoạt động này, trên trang chủ cũng xuất hiện bảng xếp hạng (BXH) chuyên thuộc của hoạt động. Trong thời gian hoạt động diễn ra, các mục như độ nổi tiếng của phòng stream và phần thưởng nhận được sẽ tính thành tích phân, top streamer đứng đầu sẽ được đưa vào BXH ở trang chủ.
Thẩm Miên mở stream vào lúc sáu rưỡi như thông lệ, ở góc phía trên bên trái trong phòng stream của các streamer tham gia hoạt động đều có bốn từ “mê muội hít nhau” bắt mắt.
Khán giả chờ bên ngoài đã lâu lập tức tràn vào.
【Kim Châu: Viện trưởng là bảo tàng tôi mới phát hiện ra! Thứ nhất nhận thầu viện trưởng!】
【Nhân vừng không: Đằng trước chém gió vừa thôi! Phát hiện ra avatar của viện trưởng vàng rồi, anh tham gia hoạt động hít nhau của Mắt Mèo hả?】
Chú Thích
【Tia sáng tử vong: Đến muộn rồi! Yêu viện trưởng và bé Tiệp An. Tiện đây tôi quảng cáo cho viện trưởng luôn, viện trưởng đã tham dự hoạt động mới của Mắt Mèo, chưa follow thì nhấn follow, follow rồi thì chịu khó cmt nhiều chút, tặng ít quà cũng là tăng độ nổi tiếng rồi! Vì viện trưởng, cố lên nha!】
【Đông Nam: Fan già rồi, tôi đã follow từ lúc viện trưởng phát nuôi lợn lần đầu, thực sự là một viện trưởng vừa A vừa đáng yêu.】
【Ông đây chu choe nhất tinh tế: Viện trưởng là viện trưởng của viện nuôi trẻ, thuần nhân loại!】
【Tây Tỉnh: Mọi người đừng spam cmt, chú ý trật tự.】
【Đen thẫm: Viện trưởng nên tìm thêm vài quản lý phòng stream.】
【Huân chương của Hoàng thái tử điện hạ tặng hành tinh x】
【Huân chương của Hoàng thái tử điện hạ: Viện trưởng nhìn tôi nè!】
Thẩm Miên còn chưa nói gì mà các fan follow từ lâu cũng đã lo liệu tuyên truyền cho anh. Thẩm Miên hơi khựng lại rồi trả lời ngẫu nhiên: “Ừm, tôi đang tham gia hoạt động của Mắt Mèo, có thể chú ý một chút.”
Anh stream làm bữa sáng, nhưng đây là lần đầu tiên hơi không tập trung.
Không biết hôm qua Hạ Tỉnh mua cái gì mà hôm nay hàng vừa đến hắn đã thần thần bí bí đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy về, Thẩm Miên hiện đang nghi ngờ phải chăng thứ xui xẻo kia đã tái phát bệnh trên đường rồi.
Hôm nay Thẩm Miên hầm rồng Vũ Á với cà chua, lúc anh mở vung nồi lên thì khắp làn đạn toàn là “thơm quá”. Anh đang định đi gọi hai nhóc rồng con rời giường thì Hạ Tỉnh đột nhiên đi vào nắm lấy cổ tay anh.
“Tới rồi.”
Thẩm Miên bị hắn kéo đi hai bước: “Gì thế?”
Hạ Tỉnh cười nói: “Thứ tôi đặt tới rồi! Mau lên, đừng lo về nồi canh của cậu nữa, nấu hỏng thì tôi đền cho cậu một nồi khác.”
Mấy chục nghìn khán giả trong phòng phát trực tiếp trố mắt nhìn streamer nhà mình bị một người đàn ông xa lạ kéo ra khỏi phạm vi trí não.
【Trăng tròn: Hể? Dã nam nhân chẳng biết chui từ đâu ra kéo viện trưởng của tôi đi mất rồi?】
Đây là lần đầu tiên Hạ Tỉnh xuất hiện trong phòng stream với trạng thái nhân cách hóa. Trước kia mỗi khi Thẩm Miên phát trực tiếp hắn chủ yếu đều đang kém trí, chỉ có đúng một lần bình thường thì hắn lại ở trên tầng xem stream hết nửa ngày.
Làn đạn kéo ra một hàng dấu hỏi chấm. Trong lúc các fan đang nghi hoặc đầy đầu thì người đàn ông vừa kéo streamer của họ đi lại bước vào bếp, hắn chỉnh nhỏ lửa rồi xách một người máy gia dụng cũ kĩ ra để trông lửa, sau đó hắn đi thẳng tới trước trí não, bê luôn cả giá lẫn trí não đi.
【Tây Tỉnh: Má ơi….. đẹp trai các người đều chơi cùng đẹp trai à? Bạn của viện trưởng sao lại đẹp trai thế chứ?!】
【Đuổi theo Ngân Hà: Hình tượng hoàn toàn khác với viện trưởng nha, vừa cởi mở vừa A!】
【Ông đây chu choe nhất tinh tế: Viện trưởng là gió tuyết trên hành tinh Sương Trắng, còn bạn của viện trưởng hẳn chính là ngôi sao của hành tinh Đế Đô đi!】
Sự chú ý của Hạ Tỉnh hoàn toàn không đặt vào phòng stream, hắn đặt trí não xuống khu đất trống nằm giữa hai tòa nhà rồi đi thẳng về phía Thẩm Miên.
Hai nhóc rồng con đã đợi sẵn ở đất trống, trên hai gương mặt tròn vo đều là vẻ bối rối giống hệt nhau, một trái một phải đứng cạnh Thẩm Miên, mà trước mặt Thẩm Miên lại đang đặt một cái hòm còn cao hơn cả anh.
Hạ Tỉnh mở hòm rồi lôi ra một người máy vũ trang đầy đủ.
Đây không phải người máy phục vụ thường thấy, Thẩm Miên có thể nhìn thấy nòng pháo ở tay phải của người máy. Loại người máy này thường được dùng để phụ trách tuần tra bảo an, là người máy bạo lực điển hình.
Thẩm Miên: “Anh mua cái này làm gì?”
Anh che chở cho hai nhóc rồng con đang trốn sau lưng mình. Tiệp An và Lộ Nguyên vừa tiếp xúc gần với người máy, toàn thân người máy lạnh băng đều là vảy giáp rắn chắc làm từ chất liệu đặc biệt, trên người còn trang bị nòng pháo và □□, cho dù là tộc rồng trời sinh hùng mạnh cũng có phần sợ hãi khi đối diện với thứ này.
Chỗ □□ là tác giả viết, chắc là vũ khí gì đó nhưng bị censored.
Hạ Tỉnh kết nối người máy với nguồn năng lượng rồi nhấn nút, tay phải của người máy đột nhiên vung lên nhưng lại bị Hạ Tỉnh dễ dàng tiếp được. Một tay hắn kiềm chế người máy, một tay điều chỉnh những thiết bị khác của nó, Hạ Tỉnh thuận tiện giải thích: “Cái này dùng để chơi, đừng coi là thật, là đồ chơi luyện tập cho rồng con thôi.”
Hắn thả lỏng tay, người máy tự động đi về phía Thẩm Miên.
Hạ Tỉnh ngoài miệng nói đừng coi là thật nhưng lại từng bước theo sát người máy.
Động tác của “đồ chơi” kim loại nặng nề trông có vẻ rất nhanh nhạy, nó sải bước đi tới trước mặt Thẩm Miên, lần nữa vung tay lên!
Tiệp An sợ tới mức muốn lao ra ngoài nhưng Thẩm Miên đã đè tay người máy xuống, lực tay của anh lớn, đè xuống khiến tay máy vang lên tiếng răng rắc.
Hạ Tỉnh vội ngăn anh lại: “Thương xót chút đi viện trưởng Thẩm của tôi ơi, cậu dùng thêm chút sức là sẽ tháo luôn cánh tay người máy xuống mất, không dễ mua được thứ này ở hành tinh Thủy Đô vẫn luôn thiếu hàng đâu.”
Thẩm Miên vừa mới thử sức một chút, cũng xác định được thứ đồ chơi này quả thực là đồ luyện tập cho rồng con. Người máy không có bao nhiêu sức lực, đừng nói là một nhân loại đã thức tỉnh dị năng như anh, cho dù là nam thanh niên khá khỏe mạnh cũng có thể tiếp được đòn của nó, mà rồng con trong nhà còn bạo lực hơn nam thanh niên nhiều.
Người máy được làm to như vậy hẳn không phải vì bên trong có thiết kế động lực hay vũ khí sát thương gì, đơn thuần chỉ là vì muốn có thể sống lâu hơn một chút trong tay nhóm rồng con thôi.
Hạ Tỉnh tắt người máy đi rồi nhìn về phía hai rồng con sau lưng Thẩm Miên: “Được rồi, đứa nào muốn lên thử một chút?”
Hai nhóc rồng đồng loạt thống nhất lùi về phía sau một bước.
Hạ Tỉnh híp mắt: “Lộ Nguyên —— sau này cháu muốn làm rồng đi chinh phục biển sao, sao có thể đến cả thứ này cũng sợ chứ?”
“Ai, ai sợ chứ, cháu chỉ đang chuẩn bị thôi.”
Vì ước mơ của mình, Lộ Nguyên miễn cưỡng đứng ra nhưng lại lặng lẽ chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Miên.
Thẩm Miên ôm tay không nói một lời.
Dựa vào khả năng phòng ngự của Lộ Nguyên thì bị thứ đồ chơi này va đụng hai lần còn chưa bằng bị ba già nhà mình đâm một cái đâu, huống hồ trong tay Hạ Tỉnh còn đang nắm điều khiển từ xa, anh cũng đứng rất gần.
Nếu đồ chơi đột nhiên bùng nổ thì Thẩm Miên có thể lập tức mời nó vào không gian làm bụi PM ..
Lộ Nguyên hít hít mũi rồi run rẩy đi về phía người máy.
Hạ Tỉnh mở công tắc, người máy bước tới, hai mắt điện tử màu xanh lục ngắm chuẩn Lộ Nguyên rồi nâng chân giẫm qua.
Lộ Nguyên: “Á á á á —— viện trưởng, Tiệp An cứu tớ!”
Nhóc mập lập tức quay đầu chạy biến, Hạ Tỉnh không ngờ nhóc lại sợ thế, bản thân hắn vừa nhìn đã cười đến mức thở chẳng ra hơi.
Thẩm Miên vươn một tay giữ lấy Lộ Nguyên đang lao đầu chạy tới, Tiệp An bên cạnh anh bỗng mở miệng ra, ngọn lửa màu trắng giáng lên thân người máy, đốm lửa vàng trắng bắn khắp nơi.
Một đợt pháo hoa sắt vàng nhuộm lửa nổ tung.
Lộ Nguyên mở to mắt: “Đẹp quá đi.”
Người máy: “Kiểm tra ra tấn công cấp hai và độ nóng cấp ba, nhận định là công kích hữu hiệu.”
Nó báo ra một câu này rồi đứng yên bất động.
Hạ Tỉnh chống tay lên người máy đồng thời cười với Tiệp An: “Làm không tệ.”
- Hết chương -