Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Anh luôn được mọi người đánh giá là người xuất sắc, dù là khi còn ở nhà phúc lợi, được nhận nuôi nhiều lần, hay trong quân đội, chữ xuất sắc chưa bao giờ tách rời khỏi anh.
Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết anh thực ra rất nhát gan, thậm chí rất yếu đuối, nhìn bề ngoài giống như quân tử hảo hán nhưng thực chất lại mang nội tâm tiểu nhân.
Nhưng ở bên cạnh Nhạc Ngưỡng, anh đã muốn thay đổi.
Ở người con gái này có những điểm tỏa sáng mà anh chưa từng có, tốt bụng, vui vẻ, rộng lượng, bao dung, ấm áp…. Chỉ cần anh nhìn thấy cô, Trần Bạc Viễn sẽ rất vui vẻ, như thể luôn có một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời anh. Xua tan đi cuộc đời tăm tối của anh.
“Ngưỡng Ngưỡng.”
Anh đột ngột gọi, Nhạc Ngưỡng thoát khỏi suy nghĩ ban nãy, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Chỉ thấy Trần Bạc Viễn chậm rãi mở miệng: “Em còn nhớ con đường này không?”
Nhạc Ngưỡng bị quấy rầy suy nghĩ, ngượng ngùng cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, lần đó em cố ý tìm cớ chuồn ra khỏi nhà, cố ý chờ anh tan học tiết tự học buổi tối rồi cùng nhau trở về, kết quả còn bị anh trách mắng.”
Ngày đó dù vô cùng tủi thân, Nhạc Ngưỡng cũng không có gào khóc.
Cô nhớ rõ ràng rằng Trần Bạc Viễn đã tức giận quở trách cô: “Em là con gái, buổi tối ra ngoài rất nguy hiểm. Bố mẹ em nhất định sẽ lo lắng! Hơn nữa, em đợi anh như vậy thì có ích lợi gì? Anh cũng không phải đứa trẻ lên ba mà không nhớ đường về. “
Nhạc Ngưỡng tức giận, tủi thân đến mức không biết nên trả lời như thế nào, quay đầu bỏ đi: “Vậy em không thèm đợi anh nữa?!”
Sau đó vừa lau nước mắt vừa đi con đường khác về nhà, không ngờ nửa đường lại gặp phải mấy tên nhóc ngốc nghếch trong trường, thấy Nhạc Ngưỡng vừa đi vừa khóc, chúng không những không hỏi han còn ra sức trêu chọc, cười nhạo cô.
Lúc ấy bởi vì sợ Nhạc Ngưỡng xảy ra chuyện nên Trần Bạc Viễn vẫn luôn đi theo phía sau, thấy cảnh tượng như vậy anh rảo bước tới muốn dạy cho chúng một bài học. Nhưng lại không nghĩ rằng Nhạc Ngưỡng không những không sợ mà tức giận, còn hung hăng túm tóc của một đứa trong đám: “Tao biết mày và Ngọc Văn bên lớp yêu sớm. Nếu hôm nay mày chọc tức tao, ngày mai tao sẽ báo chuyện của mày với thầy! Tao không sợ mày đâu. Bố tao quen người của bên phòng giáo dục. Nếu mày không ngại gây rắc rối, đến đây! Nhào tới đi “
Lớp ở đây không phải lớp tiểu học nha, bên Trung không chia A,B,C… như Việt Nam mình mà sẽ để ví dụ như khối có các lớp là -, -, -, -,…
Nhạc Ngưỡng vốn là bởi vì lời trách móc của Trần Bạc Viễn mà tức giận, mấy đứa kia thấy cô nổi giận đùng đùng, ôm cục tức rủ nhau rời đi, trên đường vẫn không quên chửi rủa.
Vì thế Trần Bạc Viễn cứ như vậy nhìn Nhạc Ngưỡng an toàn trở về nhà.
Tuy nhiên, vào ngày hôm sau, anh đã cố ý nghỉ một tiết nghe giảng nhờ để đợi Nhạc Ngưỡng tan học. Sau giờ học anh chặn hai tên tiểu tử hôm trước trêu trọc Nhạc Ngưỡng lại.
Khi đó, Trần Bạc Viễn đang học cao trung nên so với mấy đứa học sinh trung học mới lớn này cao lớn hơn nhiều. Đã vậy Trần Bạc Viễn bẩm sinh có vẻ ngoài lạnh lùng và cao lãnh, và nếu không cười thì dáng vẻ càng uy hiếp người. Không nói hai lời, trực tiếp dạy cho chúng một bài học rồi rời đi.
Đó là lần đầu tiên trong đời anh đánh nhau, chỉ cần mười phút là đã dạy dỗ hai tên nhóc kia sợ tới mức không dám nói tiếng nào.
Sau này, anh sẽ không bao giờ mắng Nhạc Ngưỡng nữa, thậm chí còn mong ngóng từng ngày cô sẽ đợi anh trên con đường này.
Nhưng Nhạc Ngưỡng thực sự đã không còn xuất hiện, đợi anh tan học cùng về nữa.
Trần Bạc Viễn đau khổ sờ lên tóc cô, nói với cô: “Anh xin lỗi, lúc đó anh không nên nói những lời khó nghe với em, nếu không sau này em sẽ không phải bí mật đi phía sau anh, khó khăn biết bao.”
Nhạc Ngưỡng nghe vậy kinh ngạc không thôi: “Anh biết em hồi ấy mỗi ngày đều đi theo sau anh sao?”
Trần Bạc Viễn không khỏi nở nụ cười, anh gật đầu: “Ừm, anh biết hết. Anh cũng biết em lén hỏi các bạn cùng lớp với anh về vị trí ngồi của anh trong lớp, đồ ăn vặt thích ăn gì, còn biết vào những ngày lễ tết em đều sẽ để vào hộc bàn của anh một món quà. “
Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, bất giác mở to mắt. Lúc ấy Trần Bạc Viễn không có đáp lại bất cứ món quà nào mà Nhạc Ngưỡng tặng. Cô còn tưởng rằng anh nhận được quá nhiều quà từ các cô gái, căn bản là không để tâm xem ai là người tặng.
Ai ngờ rằng anh cái gì cũng biết hết?
“Vậy vì sao dù biết hết mà anh vẫn không đáp lại em? Buồn quá! Hay là, anh không thích mấy món quà đó, đúng không?”
Nhạc Ngưỡng cũng có thể hiểu được, lúc ấy Trần Bạc Viễn sao có thể thích cô được?
Nhưng Nhạc Ngưỡng lại không ngờ rằng Trần Bạc Viễn đột nhiên nâng mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt, nói từng chữ: “Không phải anh không thích, mà là không dám. Ngưỡng Ngưỡng, thật ra… Anh đã thích em từ lâu, cho nên hiện tại đã quyết định kết hôn, chúng ta phải bên nhau thật hạnh phúc. “
Nhạc Ngưỡng nhất thời không có phản ứng lại, anh nói “không dám” là có ý gì, lại bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Trần Bạc Viễn, cô chỉ gật đầu một cách máy móc.
“Vậy bây giờ anh có thể hôn em được không?”
“Ừm…… Hả???”
Nhạc Ngưỡng ngây ngốc trừng mắt, sắc mặt chỉ trong vài giây đã đỏ lên như con tôm luộc, nhìn thấy khuôn mặt của Trần Bạc Viễn càng ngày càng tiến gần, hai tay khẩn trương siết chặt vào nhau.
Trước đó, bọn họ từng có một nụ hôn, nhưng lúc đó Nhạc Ngưỡng còn mang tâm trạng rất tức giận cho nên căn bản là không có mấy cảm xúc.
Nhưng lần này thì rất khác, Trần Bạc Viễn nhẹ nhàng tiến đến, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô giống như trân trọng thứ quý giá, tay anh theo bản năng vuốt ve làn da của cô, theo đó là đôi môi ấm áp chạm vào, Nhạc Ngưỡng cảm thấy trong đầu mình như có một tràng pháo hoa rất lớn nổ ra.
Với một “bang”, mọi giác quan của cô như nổ tung.
Sau nụ hôn, là một cái nắm tay.
Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng truyền đến toàn thân theo từng tế bào truyền đi khắp cơ thể, Nhạc Ngưỡng cảm giác chính mình đang lâng lâng, sắp không còn ở trên mật đất nữa rồi.
Đây là cảnh tượng mà cô đã mong chờ từ rất lâu rồi, cô nắm tay Trần Bạc Viễn cùng nhau đi trên con đường này. Đã có lúc, cảnh tượng này dù chỉ là giấc mơ cô cũng không muốn tỉnh lại.
Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ, Nhạc Ngưỡng tuy rằng rất muốn ở cùng Trần Bạc Viễn thêm một chút nữa, nhưng cũng không dám ở dưới lầu làm càn, nếu như chẳng may bị người quen gặp phải, hai người sẽ bị phát hiện mất. Bọn họ chưa kịp công khai đã bị phát hiện thì thật sự có chút không ổn.
Vì thế Nhạc Ngưỡng quay đầu trở về nhà.
Không nghĩ tới khi về nhà Lộ Tĩnh Chi vẫn còn chưa ngủ, thấy cô trở về vội vàng hỏi: “Mới về à, vừa rồi Tiểu Lãm còn qua đây hỏi thăm đó.”
Nghe nói lời này, Nhạc Ngưỡng hơi sửng sốt: “Tôn Lãm? Hắn tới làm cái gì?”
Nhạc Thừa Du rất thích Tôn Lãm, vì gia đình Tôn Lãm đều là những người có tri thức, dù là ai trong nhà họ cũng đều là người tài giỏi, thực đáng ngưỡng mộ và kính trọng. Nhạc Thừa Du có thiện cảm với Tôn Lãm cũng là lẽ tự nhiên.
“Tiểu Lãm cũng đã lâu không về đây, đi ngang qua tiện lên ngồi một lúc.”
“Đúng vậy, thật hiếm khi có thể cùng Tiểu Lãm nói chuyện lâu như vậy. Vừa rồi mẹ cùng cậu ấy nói chuyện một hồi. Ở nước ngoài nhiều năm, hơn nữa phải xa gia đình, tự gây dựng sự nghiệp, một mình học tập, thật là ưu tú. Nói……”
Lộ Tĩnh Chi phụ họa nói, nhưng mới nói được nửa lời, Nhạc Ngưỡng liền hiểu được Lộ Tĩnh Chi muốn dò hỏi cái gì.
Cô lắc lắc đầu, thay dép lê, vừa vào phòng thay quần áo vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung. Con không thích Tôn Lãm, chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được. Nếu con thích cậu ta thực sự thì sao phải đợi tới tận bây giờ? “
“Nhưng Tôn Lãm thích con? Một người có điều kiện tốt như vậy, sao con lại không vừa mắt chứ?”
“Vấn đề này rất khó để nói, không đơn thuần là một câu hỏi có thích hay không.”
Nhạc Ngưỡng hôm nay tâm tình rất tốt, cô kiên nhẫn giải thích, dựa vào khung cửa thò đầu ra ngoài: “Tôn Lãm điều kiện rất tốt, nhưng con muốn tìm một người mà bản thân con thích. Cũng giống như mẹ, mỗi ngày thức dậy nhìn bên gối là người trong lòng mình thật tốt biết bao. Hơn nữa hồi đó, chẳng phải mẹ cũng là không sợ trời không sợ đất, thậm chí đã bỏ trốn bất chấp sự phản đối của bà và ông nội hay sao?! “
“Con, cái đứa nhỏ này……”
Lộ Tĩnh Chi bị Nhạc Ngưỡng làm cho tức nghẹn nhất thời nói không ra lời, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đương nhiên, mẹ hiểu chuyện đó. Nhưng mẹ thấy Tiểu Lãm đối với con còn có tình cảm. Hôm nay nó lại tới đây kỳ thật mẹ có thể nhìn ra, cậu ấy muốn thử đến với con một lần nữa. Mẹ cảm thấy mọi việc đều phải nếm thử, con cũng chưa cho Tiểu Lãm một cơ hội, sao biết là không thể? Tình cảm có thể từ từ vun đắp được mà.”
“Tình cảm không phải vi khuẩn, mẹ cho rằng cứ bồi dưỡng là có thể khuếch tán sao.”
Giọng Nhạc Ngưỡng càng ngày càng nhỏ, sau khi tiếng mở cửa phòng tắm vang lên thì hoàn toàn im lặng.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bạc Viễn đưa Nhạc Ngưỡng đến đơn vị như thường lệ, Nhạc Ngưỡng nhìn xung quanh một lúc, vẫn không chịu xuống xe. Lúc này lão Chu một tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt, một tay dắt chú chó từ trong viện đi ra, nhưng dường như không nhìn thấy hai người họ.
Lúc này Trần Bạc Viễn nhịn không được nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Nhạc Ngưỡng liếc mắt một cái nói: “Nếu em còn không hành động, lão Chu tới đây sẽ không còn cơ hội đâu.”
“Hả? Em hành động cái gì cơ!”
Nhạc Dương có chút không tự chủ được mà đáp lại, không ngờ trong giây tiếp theo, Trần Bạc Viễn nhanh chóng hôn lên khóe môi cô, giống như chuồn chuồn, kèm theo một nụ cười ranh mãnh.
Nhạc Ngưỡng mặt nhanh chóng ửng hồng.
“Nếu em không chủ động thì để anh.”
“Anh…… Ai nha em không nói chuyện với anh nữa, em sắp bị muộn rồi.”
Nhạc Ngưỡng vội vội vàng vàng xuống xe, vừa vặn lúc lão Chu xoay người, nhìn thấy cô liền chào hỏi: “Ồ, huấn luyện viên Trần đưa cháu tới à, chào cháu, huấn luyện viên Trần.”
Lão Chu cùng Trần Bạc Viễn chào hỏi, Trần Bạc Viễn lịch sự mở cửa xe bước xuống chào hỏi lão Chu, hỏi thăm đơn giản vài câu liền bước lên xe rời đi.
Nhạc Ngưỡng vội vàng lảng sang chuyện khác, hỏi lão Chu: “Chú chó này, vẫn chưa tìm thấy chủ của nó ạ?”
“Vẫn chưa! Mà cháu nói xem tên nhóc này ăn rất khỏe, nếu chú vẫn cho nó ăn tiếp, không chừng tất cả đồ ở đây bị nó ăn sạch mất!”
Lão Chu liên tục thở dài, “ Đồ ăn cho cún chú đã mang hết ở nhà đến đây, mới mấy ngày đã hết sạch. Samoyed nhà chú còn chưa được đụng đó.”
Nhạc Ngưỡng không nhịn được cười bước vào văn phòng.
Cảm ơn đã đọc truyện!
Tóm lại một câu, tuyệt đối đừng rời hố, yêu mọi người! ~