Edit : Yến Phi
Beta : Dyon + Nhyn
Hiển nhiên Cố Viện Viện không ngờ Cố Hàm Ngọc sẽ nói như vậy, trong chốc lát hơi hoảng loạn, đặc biệt là khi thấy ánh mắt của Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ đều dừng trên người cô ta cùng vẻ nghi hoặc như đã nhìn thấu tất cả làm cô ta càng thêm căng thẳng. Cô ta cuống quít giải thích: "Không phải vậy, chị hiểu lầm em rồi, em không có ý đó. Không phải em đã nói rồi sao, vì em sợ hai người hiểu lầm nhau nên mới làm như vậy!"
Cố Hàm Ngọc buồn bã nói: "Em gái, em thật sự tin tưởng anh ấy như vậy sao? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ anh ấy sẽ nói dối em à?"
Cố Viện Viện liền nói: "Sẽ không có việc đó đâu, anh rể là người rất tốt!"
Cố Hàm Ngọc cũng nói: "Dĩ nhiên chị biết A Huy là người tốt. Nhưng suy cho cùng anh ấy chỉ là người ngoài, chị và anh ấy chưa kết hôn, chị mới là người có cùng huyết thống với em, chúng ta mới là người thân nhất. Hơn nữa, nếu anh rể em thật sự có người khác bên ngoài, chị muốn hai chị em ta cùng nhau đối mặt tìm ra sự thật, cho dù kết quả ra sao, chỉ cần có Viện Viện ở cạnh chị, chị có gì phải sợ?"
"Dù em không nói cho chị, vậy tại sao không nói cho ba mẹ, ba mẹ sẽ nghĩ cách cho em, chị không sánh bằng A Huy cũng được nhưng ba mẹ cũng không sánh bằng sao?" Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần, tựa như đang ghen thật.
Cố Viện Viện ngơ người, không nghĩ ra được câu phản bác, cô ta vội đến choáng váng: "Em, em... Em không có ý đó! Ba mẹ, hai người đừng hiểu lầm, gia đình mới quan trọng nhất đối với con!"
Đương nhiên Cố Hàm Ngọc biết Cố Viện Viện không có ý này, nhưng cô ta có ý này hay không có quan trọng sao? Cô cười khổ nói: "Là chị có chỗ nào chưa đủ tốt? Cũng do bình thường chị quá nghiêm khắc với em, luôn quản thúc em..."
Cố Viện Viện vội vàng lắc đầu: "Không phải vậy, chị, em không trách chị, em biết chị làm như thế là vì tốt cho em!"
Cố Hàm Ngọc than thở, nhíu mày vẻ mặt đầy ưu buồn, nhìn Cố Viện Viện, giống như đang nói: "Nếu biết chị tốt với em, tại sao lại đối với chị như vậy?
Cố Viện Viện: "..."
Lúc này, Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ đều cảm thấy chuyện này Cố Viện Viện làm không ổn thỏa. Bọn họ nghĩ sâu hơn, không giống như Cố Hàm Ngọc chưa rõ sự đời, bị người ta bán mà còn ngồi giúp đếm tiền, đi làm rõ việc Thẩm Huy có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Loại chuyện này đến chất vấn trước mặt đối phương, nếu không có bằng chứng, ai sẽ thừa nhận?
Hơn nữa, Cố Viện Viện làm chuyện này chứng tỏ cô ta không có đầu óc.
Cố Hàm Ngọc đột nhiên nghiêm túc, nói: "A! Xém tí nữa chị đã quên. Em nói sợ bị quở trách nên mới không dám nhắc đến chuyện em đi chơi uống rượu với mọi người. Cho nên những chuyện đó của anh rể em cũng không nói cho mọi người nghe, lừa gạt mọi người đến bây giờ... Viện Viện, sao em có thể như vậy?"
Lúc này, Cố Viện Viện đang hoang mang, đột nhiên lại bị Cố Hàm Ngọc trách móc như vậy, dọa cô ta giật mình. Đôi mắt Cố Viện Viện đỏ lên, trông rất đáng thương, mở miệng giải thích: "Em đã nói không phải em sợ bị trách cứ nên mới nói dối chị chuyện của anh rể!"
Người xem bình luận:
【 Chuyện này Cố Viện Viện làm thật sự không có đạo lý, chậc chậc, nếu tôi có em gái như vậy, thà không có còn hơn! 】
【 Viện Viện làm sao? Viện Viện còn nhỏ mà, suy nghĩ không chu toàn không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, cô ấy cũng xuất phát từ lòng tốt.】
【 Cố Hàm Ngọc cũng thật ngu ngốc, Cố Viện Viện đối với cô như thế, vậy mà cô vẫn còn nghĩ đến tình chị em? 】
【 Cố Hàm Ngọc hung dữ như vậy làm gì, chuyện gì cũng có thể bàn bạc lại mà, dọa Viện Viện sắp khóc rồi! 】
【 Nếu tôi là Cố Hàm Ngọc, tôi sẽ càng hung dữ hơn. Ngược lại là Cố Hàm Ngọc, cô có chút đầu óc đi! Lúc này còn ghen tị với Thẩm Huy thì não của cô để ở đâu? 】
【 Các bạn nói Cố Viện Viện quá đơn thuần quá hiền lành, sao tôi cảm giác Cố Hàm Ngọc mới thật sự người là đơn giản ngu ngốc nhỉ? 】
Người xem chỉ thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của Cố Hàm Ngọc trong màn hình, con ngươi đen nhánh đang chăm chú nhìn Cố Viện Viên, nói: "Viện Viện, em phải nhớ kỹ, an toàn của em quan trọng hơn bất cứ việc gì. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không nên vì sợ trách mắng mà không nói cho mọi người. Nếu sau này em còn gặp phải chuyện tương tự thì phải kể cho mọi người đầu tiên. Không phải sợ trách cứ, em nên biết, mọi người mắng em cũng vì lo lắng em, quan tâm em, đừng quên chúng ta là người nhà của em!"
Cố Viện Viện: "???"
Người xem bình luận:
【???!! 】
Cố Viện Viện nghĩ mình còn phải nghe Cố Hàm Ngọc trách cứ, đâu nghĩ cô sẽ nói như vậy? Nhưng cô càng nói như vậy, trong lòng Cố Viện Viện càng thấy kỳ quái, rõ ràng cô nói lời quan tâm, mà cô ta cứ cảm giác lời này của Cố Hàm Ngọc dường như đang nói cô ta nhát gan, bởi vì sợ bị mắng, nên chuyện anh rể ngoại tình cũng không dám nói!
Hiện giờ tất cả người xem cũng đều sững người, lời nói của Cố Hàm Ngọc khiến những bình luận đã chuẩn bị trước của fan não tàn[] Cố Viện Viện không có lời để nói, cũng làm những kẻ chuẩn bị chửi Cố Hàm Ngọc lại sững sờ, nản lòng, không thể nói gì nữa.
Chỉ chuyện này? Chỉ vì chuyện này?!
【 Hình như tôi thật sự hiểu lầm Cố Hàm Ngọc rồi? 】
【 Tại sao Cố Hàm Ngọc lại ngu ngốc như vậy, giờ này còn suy nghĩ cho Cố Viện Viện? 】
Cố Chí Quốc ho nhẹ một tiếng, nói: "Viện Viện, Hàm Ngọc nói đúng, lẽ ra chuyện này con nên nói cho chúng ta biết, nó có liên quan tới an toàn của con thì không nên giấu giếm. Sau chuyện này, con càng không nên tự mình đi tra hỏi Thẩm Huy, nghe lời nói một bên của anh ta. Thẩm Huy là thương nhân, tâm tư còn lợi hại hơn cả ba, bạn bè trên thương trường của ba đều nói tâm cơ thủ đoạn của anh ta rất giỏi, không thể đoán được. Viện Viện, con đơn thuần như vậy, không phải đối thủ của anh ta."
Lần đầu tiên từ khi trở về, Cố Viện Viện bị Cố Chí Quốc nói như vậy. Trong trí nhớ của cô ta, Cố Chí Quốc là người ba trầm lặng nhưng hết mực yêu thương con gái, dù làm sai cũng sẽ bảo vệ con gái vô điều kiện. Mặt của cô ta không khỏi trắng đi, "Ba, thật xin lỗi, lúc ấy con không suy nghĩ nhiều như thế..."
Dù Trương Thục Tuệ luôn chiều chuộng cô con gái nhỏ, nhưng bà không phải không có đầu óc, tự nhiên cũng nghĩ chuyện này là con gái nhỏ suy xét không chu toàn. Nhưng lời Cố Chí Quốc nói khiến con bà cả khuôn mặt đều tái nhợt, cũng cảm thấy đau lòng, bèn đi ra hòa giải: "Được rồi, ông bớt tranh cãi một tí, Viện Viện còn nhỏ, lại lớn lên trong gia đình bình thường như Trương gia, chưa trải sự đời, suy xét không chu toàn là điều bình thường, chắc chắn Viện Viện không nghĩ ra cách xử lý chu đáo mọi chuyện như Hàm Ngọc. Được rồi Viện Viện, đừng tự trách bản thân nữa, chuyện này không phải lỗi của con."
Cố Viện Viện không thấy dễ chịu vì lời an ủi của Trương Thục Tuệ, trái lại càng khó chịu hơn: Lớn lên trong gia đình bình thường sao? Chưa trải sự đời? Suy xét không chu toàn là chuyện bình thường?
Đúng là cô ta không lợi hại như chị gái, cũng không thông minh như chị gái...
Cố Hàm Ngọc nói: "Mẹ đừng nói như vậy, con biết, thật ra thì Viện Viện không tin tưởng A Huy hoàn toàn. Nếu em ấy thật sự tin tưởng A Huy, thì cũng sẽ không đi xác nhận lại. Đúng không Viện Viện?"
Cố Viện Viện không lên tiếng, Trương Thục Tuệ thở dài: "Không tin tưởng hoàn toàn còn đi hỏi như vậy... Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, mau ăn sáng đi."
Sắc mặt tái nhợt của Cố Viện Viện càng trắng hơn, cô ta cắn môi, trong lòng khó chịu.
Cô ta cho rằng bản thân là bảo bối của ba mẹ, không nghĩ trong mắt mẹ, cô ta chỉ là đứa nhỏ chưa trải sự đời, là người không có hiểu biết.
Cô ta không thông minh như Cố Hàm Ngọc.
Cô ta không nhịn được nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, phát hiện Cố Hàm Ngọc rất xinh đẹp, ngay cả cách ăn cơm cũng rất ưu nhã. Dường như Cố Hàm Ngọc cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, bỗng nhiên nhìn sang, hơi cười với cô ta, vẻ mặt bao dung quan tâm. Điều này khiến Cố Viện Viện càng khó chịu, sau đó cả ngày cứ buồn bã không vui.
Cố Hàm Ngọc rất vui vẻ, ăn sáng xong thì gọi điện thoại cho Thẩm Huy, hỏi anh ta có rảnh không, muốn cùng nhau đi ăn tối.
Thẩm Huy rất bận rộn, từ trước đến nay anh ta đều như thế, không vì chuyện gì mà tạm gác công việc lại. Dù đã đính hôn với Cố Hàm Ngọc, nhưng có khi anh ta bận đến mức cả một tháng cũng không thấy người.
Ngược lại lần này Thẩm Huy không bận gì, bữa tối đặt vào lúc tám giờ, tại nhà hàng ở tầng thượng của một khách sạn.
"Viện Viện, A Huy hẹn chị ăn cơm tối, em chọn giúp chị cái váy được không?"
Lúc này Cố Viện Viện đang ngẩn người ở sân sau. Cô ta ngồi xổm trước bồn hoa, hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm những đóa hồng nở rộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông có chút ưu buồn. Dáng vẻ này khiến người nhìn không khỏi đau lòng.
Cố Hàm Ngọc cũng đau lòng, cô đi tới ôn nhu kéo cô ta từ dưới đất lên: "Nếu em thấy ở nhà buồn chán thì lát nữa cùng chị đi chơi, buổi tối đi ăn với chị và A Huy được không? Đúng lúc chị có thể cảm ơn A Huy đã cứu em. Oa, duyên phận thật kỳ lạ, ai nghĩ được dù có cách xa nhau như thế, nhưng vị hôn phu của chị lại có thể cứu em!?"
Cố Viện Viện bị Cố Hàm Ngọc kéo theo lên lầu, cô ta muốn từ chối: "Em không đi đâu, em không muốn làm phiền cuộc hẹn của chị..."
Cố Hàm Ngọc: "Không sao, em là em gái của chị, đâu có phiền gì, chúng ta thay quần áo rồi đi thôi. Chị muốn tặng quà cho A Huy, cảm ơn anh ấy cứu em, đây cũng là ý của ba mẹ. Viện Viện cũng chọn chung với chị đi."
Lời từ chối của Cố Viện Viện đã không thể nói, chỉ có thể đi theo Cố Hàm Ngọc đến phòng quần áo của cô. Phòng quần áo của Cố Hàm Ngọc rất lớn, quần áo đồ trang sức đều đầy đủ, chọn mỗi bộ một món. Cố Hàm Ngọc đều hỏi ý kiến Cố Viện Viện, cuối cùng cô mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc dài gạt ra phía sau, dưới chân là đôi giày cao gót thấp cùng màu, trên tay là túi xách màu bạc.
Cố Hàm Ngọc rất ít khi mặc đồ màu trắng, cô có rất nhiều quần áo màu sẫm, nhìn rất trưởng thành, khiến người dối diện cảm thấy hơi nặng nề. Bây giờ cô mặc chiếc váy màu trắng đơn giản, ưu nhã động lòng người, lại thêm chút thanh thuần sạch sẽ, rất xinh đẹp.
Cố Hàm Ngọc cũng ít khi mang đồ trang sức, trừ khi đi xã giao cùng Trương Thục Tuệ hay Thẩm Huy, còn ngày thường chỉ mang chiếc nhẫn đính hôn với Thẩm Huy ở ngón áp út. Hôm nay cô cũng không đeo trang sức gì, trừ chiếc nhẫn đính hôn, trên cổ thì đeo dây chuyền thái dương.
Cố Hàm Ngọc nói cho cô ta, đây là quà sinh nhật Thẩm Huy tặng cô, tượng trưng cho việc Thẩm Huy luôn bên cạnh cô.
Cố Viện Viện nhìn dây chuyền thái dương kia, rất đơn giản nhưng tinh xảo, viên kim cương nhỏ vụn sáng lấp lánh được khảm trong chiếc vòng nhỏ hình tròn, nhìn giống như mặt trời nhỏ.
Cố Viện Viện đột nhiên tưởng tượng ra bộ dạng lạnh lùng của Thẩm Huy khi đeo dây chuyền cho Cố Hàm Ngọc, có thể còn nói những lời nói ngọt ngào, nói dây chuyền kia giống như anh ta luôn bên cạnh cô...
....
Chớp mắt đã tới buổi tối, Cố Hàm Ngọc kéo tay Cố Viện Viện, thân mật xuất hiện ở tầng thượng của khách sạn.
Lúc hai người ngồi ở vị trí đã đặt trước, Thẩm Huy còn chưa tới.
Cố Hàm Ngọc đặc biệt gọi hai món tráng miệng cho Cố Viện Viện. Cố Viện Viện cầm muỗng ăn một miếng bánh ngọt nhỏ vị phúc bồn tử, cô ta thấy có hơi không thoải mái, luôn cảm giác bản thân hoàn toàn không hợp với nơi này. Nhưng hình như khi vừa vào cửa, cô ta nhìn thấy một nam minh tinh ngồi cách đó không xa. Dù chỉ nhìn qua một lần, không thấy rõ, nhưng là người cô ta từng thích nên sẽ không nhận nhầm. Vì vậy, Cố Viện Viện không nhịn được muốn nhìn thêm một chút...
Cố Hàm Ngọc một tay chống cằm, nhẹ nhàng nhìn Cố Viện Viện, đương nhiên thấy cô ta luôn đảo mắt sang nhìn bên cạnh.
Cô biết Cố Viện Viện đang nhìn ai, đó là một nam minh tinh. Đời trước Cố Hàm Ngọc không biết đối phương, đời này thì biết, vì Cố Viện Viện rất thích anh ta, dán hình đối phương khắp cả phòng. Đời trước, lúc Cố Viện Viện nhập học vào Đế Đô bị người qua đường chụp vài tấm hình, lại vì thân thế nhấp nhô và thân phận học bá, trở thành người nổi tiếng trên mạng có triệu fans hâm mộ, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với anh chàng kia.
Học bá: học sinh giỏi
Cũng bởi chuyện này mà chọc Thẩm Huy ghen nên cãi nhau. Thật ra Cố Hàm Ngọc không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lùng như Thẩm Huy, khi ghen sẽ thế nào?
Mà lúc này, ngày tựu trường ngày càng gần.
~~~~~~~~~
Lời của editor : mn vote để ủng hộ mình nhé
Xin nhắc lại khi nào hoàn truyện team sẽ beta lại, sẽ beta lại, sẽ beta lại .( điều quan trọng phải nói lần )
Cảm ơn mn đã ủng hộ team