Convert: Bến, Google, QT, Mãn Mãn
Editor: Mãn Mãn
“Vậy... Bác sĩ nói thế nào?” Kiều Hân Hân vẫn rất quan tâm tới tình hình của người đồng hành với mình.
[Nói một đống lớn này nọ, chỉ là đầu tôi có chút choáng váng, hiện tại quên sạch rồi.]
“Ừ, nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Kiều Hân Hân mở trang mạng, bắt đầu xem lướt qua mấy bộ phim kinh dị, tuy phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại Kaka, nhưng chính bản thân cô cũng muốn coi.
[Cô thì sao, hôm nay thế nào rồi?]
“Hôm nay... phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm nay hình như không có người nào.”
Nghe được lời Kiều Hân Hân nói, Kaka nhíu mày.
Ngược lại, Kiều Hân Hân coi như thông suốt, cô vẫn chưa rối rắm về chuyện này, mà nói về công việc của chính mình: “Tôi muốn ký hợp đồng với Thanh Sắc Hà Quang, họ để tôi tham gia buổi huấn luyện cuối tuần này, tôi muốn... Đi mua một đôi giày.”
Nếu muốn cùng tham gia buổi huấn luyện dành cho người mới của công ty, cô cần mua một đôi giày thích hợp, dù gì đây cũng là lần đầu gặp qua biên tập viên. Tuy trên người không còn bao nhiêu tiền, cô vẫn có thể mua một đôi giày giá rẻ ở chợ nhỏ để dùng tạm thời.
[Đúng là nên ra ngoài nhiều hơn.]
Sau khi biết tới phòng phát sóng trực tiếp này, Kaka liền phát hiện, Kiều Hân Hân dường như cố ý bài xích việc rời nhà. Ngay cả ngày hôm qua, sau khi gặp người kia xong, cũng vội vàng chạy về nhà, đóng gói cơm chiều, tuyệt nhiên không hề nghĩ tới việc ở ngoài nhiều thêm một phút đồng hồ.
Kiều Hân Hân hơi hơi cong khóe miệng, cô ấn vào bộ phim “Du thuyền kinh hoàng” mà mình đã từng xem qua, định coi lại một lần nữa.
Phim vừa bắt đầu, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Kiều Hân Hân do dự một chút, liền đứng dậy đi về phía phòng khách.
Xuyên qua mắt mèo, cô thấy một cô gái trẻ đang đứng ở bên ngoài, mặc một bộ áo đầm bó eo màu vàng nhạt, làn váy dài trên đầu gối.
Kiều Hân Hân cảm thấy người này trông khá quen mắt, nhìn kỹ một chút, dường như đã gặp khuôn mặt có ngũ quan xinh xắn kia ở nơi nào.
A! Bỗng nhiên, Kiều Hân Hân nghĩ tới --- Lúc cô đi siêu thị vào sáng hôm kia, trong thang máy có đụng phải một cô gái, còn không phải là người đang đứng ở ngoài cửa này sao?
Sao cô ấy lại tới đây?
Lâm Tử Thần cầm theo một chiếc hộp, cô ấn chuông cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một chút không kiên nhẫn.
Trước khi chuyển vào nhà mới, cô đã nghe mấy bà chủ gia đình nói về người thuê phòng , thuộc loại trạch nữ siêu cấp, quanh năm không ra khỏi cửa. Liên tưởng tới người mình nhìn thấy ở trong thang máy ngày đó, cách ăn mặc của cô gái nọ khiến Lâm Tử Thần có chút hiểu được.
Nếu đã là một trạch nữ không thích ra ngoài, vị kia nhất định là đang ở trong nhà -- Vậy nên, cô ấy không muốn mở cửa nhỉ?
Tầng lầu này có tổng cộng căn hộ, vừa khéo đối mặt với , cũng coi như là hai hộ gần nhau nhất.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tử Thần vừa dọn vào, liền đi tặng bánh bích quy mà mình tự tay làm cho mấy hộ xung quanh, chung quy mọi người đều là hàng xóm, xử lý tốt việc quan hệ, ra vào cũng thuận tiện hơn.
Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp trong tay, xem ra bánh bích quy này tặng không ra rồi.
Đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng lại mở ra.
Kiều Hân Hân nhìn Lâm Tử Thần đang đứng ở ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi cô có việc gì vậy?”
Lâm Tử Thần sửng sốt một chút.
Cô gái trước mắt mặc một bộ đồ ở nhà sạch sẽ, tóc dài tùy ý tản ra, so với lần thứ nhất gặp mặt, bộ dạng này của Kiều Hân Hân thuận mắt hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, lần này cô không đeo khẩu trang.
Gương mặt trắng nõn, ngũ quan khiến người khác không thể nén lòng mà nhìn thêm lần nữa, chỉ là có vẻ hơi tiều tuỵ. Nếu như bôi một chút kem trang điểm, đoán chừng cả người nhìn qua sẽ càng thêm đẹp mắt.
Con người đều là động vật thị giác, bề ngoài xinh đẹp luôn có thể chiếm được hảo cảm của người khác.
So với lần đầu gặp mặt, thái độ lần này của Lâm Tử Thần thân thiện hơn rất nhiều. Cô đưa chiếc túi đã được đóng gói trong tay tới trước mặt Kiều Hân Hân, nói: “Chào cô, tôi là Lâm Tử Thần, vừa chuyển tới đây, tôi ở phòng đối diện với cô. Đây là bánh bích quy tôi tự tay làm, hy vọng cô không chê.”
Kiều Hân Hân có chút kinh ngạc, cô ở chỗ này đã gần hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người chủ động lấy lòng.
Cô vội vã nhận bánh bích quy: “Cảm ơn cô.”
Kiều Hân Hân không biết nên nói gì nữa, cô đứng ở đó, cảm thấy rất lúng túng.
Lâm Tử Thần tựa hồ nhìn ra sự câu nệ của cô, liền đúng lúc nói: “Tôi còn có vài việc chưa xong, phải về nhà trước. Sau này nếu rảnh, cô có thể tới nhà tôi chơi chứ?”
“Được.”
Lâm Tử Thần nở nụ cười, xoay người trở về phòng, Kiều Hân Hân thấy cô ấy đóng cửa, chính mình mới chậm rãi đem cửa đóng lại.
Lui về phía sau hai bước, trong lòng bàn tay dính dính, đều là mồ hôi...
Đối với loại người lạ mà cô căn bản không quen biết, cô không có chút cảm giác muốn tiếp xúc nào. Mấy năm nay, một thân một mình, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng khi gặp Lâm Tử Thần, tuy rằng căng thẳng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự gần gũi nhỏ nhoi kia.
“Lâm Tử Thần...” Cô nhẹ nhàng lẩm nhẩm cái tên này, hình như lần trước cô ấy mặc trang phục tiếp viên hàng không, xem ra là một nghề nghiệp phải bay qua bay lại khắp nơi.
Cô gái xinh đẹp như vậy, vừa chuyển vào tầng , liền tặng điểm tâm nhỏ cho mỗi vị hàng xóm, không tốn tới vài đồng tiền vẫn có thể khiến tâm tình của mọi người khoan khoái dễ chịu, EQ cũng thật cao.
Phỏng chừng cả đời này Kiều Hân Hân cũng khó có thể tu luyện được thành như vậy.
“Tặng đồ xong rồi sao?” Lâm Tử Thần vừa trở về phòng, người đàn ông đang ngồi trên sofa xem ti vi liền tò mò hỏi: “Cái người thuê ở phòng thế nào?”
“Rất bình thường, chỉ là khá hướng nội mà thôi.”
“Xem bác Trần đem cô ấy nói thành kiểu người buồn vui thất thường... Có phải bị bệnh ở bộ phần nào không?”
“Đàn ông đàn ang còn bát quái cái gì?” Lâm Tử Thần trợn trắng mắt, cô đứng ở trước bồn rửa mặt sửa sang lại tóc: “Mấy người kia rất thích huyên thuyên ở sau lưng người khác, cô gái ở nhà đối diện tuổi tác cũng không lớn, nhìn qua cũng bình thường, chính là không ưa nói nhiều mà thôi.”
“Vậy sao, dù thế nào cũng chỉ có mình cô ở đây, chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.” Người đàn ông nằm trên ghế sofa, ôm gối ngáp một cái: “Em trai của cô muốn lấy chìa khóa nhà, cô nhanh lên cho tôi, nếu tôi về trễ nhất định lại ăn mắng.”
“Để cho nó tự tới mà lấy.”
“...Đừng gây thêm chuyện nữa!”
“Cạch!” Lâm Tử Thần nặng nề vỗ lược lên bồn rửa mặt một cái, tức giận nói: “Muốn chìa khóa nhà thì tự mình đến mà cầm, thế nào, ngay cả người chị này cũng không muốn nhận sao?”
“Được được được, bà cô đừng nóng giận, tôi lại đi nói với cậu ta...” Người đàn ông mang vẻ mặt cầu xin, hai chị em nhà này không biết đang ầm ĩ cái gì, người chịu tội đêm nay nhất định là anh ta...
Kiều Hân Hân mở túi ra, bánh bích quy tự làm ở trong còn dấy lên mùi ngon miệng.
Theo thói quen, cô ngẩng đầu nhìn phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy bình luận Kaka để lại cho cô nằm lẻ loi ở trên.
[Tôi rất mệt, ngủ trước nhé.]
Thời gian rất nhanh liền tới giờ chiều, phát sóng trực tiếp kết thúc, số người xem trực tuyến là .
Kiều Hân Hân đem màn hình bay lơ lửng ẩn đi, cô bắt đầu xem lại bộ phim vừa chuẩn bị xong hồi nãy.
[Đinh!]
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng chủ kênh đã mở ra nhiệm vụ ẩn, hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ tăng thêm điểm nhân khí.]
Nhiệm vụ ẩn? Cái quỷ gì vậy?
Kiều Hân Hân nhìn dấu chấm than màu vàng to bằng ngón trỏ vừa nhảy ra, đưa tay ấn một cái, khung nhiệm vụ liền hiện ra.
[Mời chủ kênh vào đúng giờ chiều ngày mai có mặt tại quán bar Lam Ngư Thanh ở phố Nam Hậu, tìm một người đàn ông tên "Lý Mục", thông qua bài sát hạch dành cho chủ kênh thăng cấp của người nọ.]
Kiều Hân Hân: “...”
Chủ kênh thăng cấp? Hiện tại cô còn chưa qua được kỳ thực tập, sao đột nhiên lại muốn cô tham gia bài sát hạch gì gì đó? Nhưng bài sát hạch này có thể tăng thêm điểm nhân khí, nếu như cô có thể kiếm được, tổng giá trị nhân khí của cô sẽ là , cách điểm đạt tiêu chuẩn rất gần!
Khiến cho cô kinh ngạc nhất là, việc sát hạch thăng cấp lại có thể hoàn thành ở trên trái đất sao?
Phố Nam Hậu là một con đường nổi danh với những quán bar, nơi đó rất yên tĩnh, có tới , nhà mở quán, mỗi tối đều vô cùng náo nhiệt.
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ tới mấy chỗ kiểu này, nhưng thời gian được hẹn là giờ chiều, hẳn sẽ có ít người hơn.
Để có thể tiếp tục ở lại TV Thái Dương, cô quyết dịnh ngày mai phải thử qua đó nhìn thử.