Convert: Bến
Editor: Manh
Lý Mục biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi, mà một khi Kiều Hân Hân tiến vào thế giới giả lập, cô sẽ mất liên lạc với anh! Anh gần như điên lên, hét lớn: "Hân Hân! Đây không phải là trò chơi!!"
Cái gì?
Thanh tiến độ biểu thị %.
Một giây sau, Kiều Hân Hân như bị người đánh vào gáy, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.
Bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói sau cùng của Lý Mục --
Đây không phải là trò chơi!
Kiều Hân Hân hôn mê một thời gian dài, cô cảm thấy mình như đang trôi nổi trên biển khơi, thân thể không ngừng đong đưa.
Không biết bao lâu sau, Kiều Hân Hân mới hơi thanh tỉnh.
Chậm rãi mở mắt, cô thấy mình đang ngồi trong một buồng xe tối tăm. Thử nhúc nhích thân thể, tay chân đều bủn rủn vô lực.
Đây là một chiếc xe buýt, tất cả học sinh đều bị đưa tới hòn đảo thần bí kia hệt như tình tiết ở trong phim.
Dạ dày Kiều Hân Hân quằn quại một trận, có thể là vì tư thế ngồi không đúng nên cô luôn thấy buồn nôn.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, nhìn những người xung quanh.
Ừm... Họ khoảng chừng tuổi, đều mặc đồng phục trường -- Nam sinh là áo sơ mi trắng, quần tây đen, nữ sinh là áo sơ mi trắng cùng váy đỏ ngắn kẻ caro.
Cứ như một chuyến du lịch tập thể ở đại học.
Kiều Hân Hân liếm đôi môi khô khốc, nhìn về phía ngoài xe.
Rừng cây rậm rạp, sắc trời âm u, trời đã sắp tối.
Màn ảnh nhỏ ở trước mặt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, Kiều Hân Hân phóng lớn cỡ màn hình máy tính, định trò chuyện với khán giả một hồi.
Dù sao tất cả mọi người cũng đang ngủ, dường như chỉ có mình cô là tỉnh táo.
Bình luận trong phòng lướt qua rất nhanh, Kiều Hân Hân gần như không thấy rõ nội dung. Cô nhìn kỹ khu bình luận ở bên cạnh, đặt ngón tay xuống để kiểm soát màn hình.
Cô phát hiện rất nhiều người đều đang điên cuồng gõ bốn chữ "Trò chơi tử vong".
... Trò chơi tử vong?
Tuy đã từng nghe Lý Mục đề cập tới trò chơi này, nhưng Kiều Hân Hân không để ý lắm. Có đánh tám gậy tre thì cô cùng nó cũng chẳng liên quan tới nhau, mà hiển nhiên Lý Mục cũng nghĩ vậy, thế nên anh chưa bao giờ đi sâu vào chi tiết với cô.
Hiện tại, Kiều Hân Hân còn chưa biết mình đã tham gia trò chơi giết chóc của tháng này.
Rất nhiều khán giả cũng biết đến hoạt động lần này, bọn họ còn cho rằng Kiều Hân Hân không đăng ký, kết quả...
Nhưng sao trông cô giống như không nắm rõ tình hình vậy?
Phòng phát sóng trực tiếp náo loạn, có người nóng nảy, có người xem náo nhiệt, cũng có người chẳng lo lắng gì. So với lần đầu, vị trí đề cử của Kiều Hân Hân cao hơn hẳn hai bậc, nên chỉ trong nửa tiếng, số người xem trực tuyến đã vượt quá một trăm năm mươi ngàn người.
[Chủ kênh tham gia trò chơi giết chóc à...]
[Rốt cuộc chủ kênh có biết hay không thế? Sốt ruột chết mất thôi (Khóc)]
[Tình huống gì vậy?]
[Chúng ta đếm thử xem, trên chiếc xe này có tổng cộng bao nhiêu chủ kênh nhỉ?]
[Ha ha, hình như là bảy!]
[Còn lại đều là người chơi à?]
[Thực ra tôi không hiểu vì sao Kiều Kiều lại muốn đăng ký...]
[Tôi cũng thế, sao chủ kênh lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?]
[Ôi...]
"Có chuyện gì thế?" Kiều Hân Hân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Khán giả trong phòng đang nói gì vậy, vì sao cô nghe nhưng không hiểu?
Sự tĩnh lặng bao trùm chiếc xe buýt, tuy cô đã thấp giọng nhưng vẫn cảm thấy giọng mình cao vút.
Kiều Hân Hân lặng lẽ co người, gắng sức dùng thành ghế trước mặt để che lấp bản thân.
Ngay lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện tình huống cấm nói chuyện tập thể.
Ở hậu trường, Lý Mục sử dụng quyền quản trị viên, trực tiếp tắt chức năng bình luận của phòng. Như vậy, khán giả chỉ có thể xem mà không thể nói.
Với tính cách của Lý Mục, bình thường anh tuyệt đối sẽ không làm vậy, bởi vì hành động rất dễ làm mất fan, nhưng bây giờ anh đã chẳng còn quan tâm nhiều thế nữa.
Hiện tại, chỉ mình anh có thể nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Hân Hân, có lẽ cô sẽ không thể tiếp nhận chuyện tôi sắp nói, nhưng... Nó là sự thật.]
[Có nhớ trò chơi tử vong mà tôi đã từng nói với cô không? Sử dụng bối cảnh phim ảnh trái đất, để người chơi tự nguyện đăng ký, trình diễn màn giết chóc chân thật nhất.]
[Mà hiện tại, cô đã bị chọn vào chương trình "Trò chơi giết chóc" mà ba kênh TV lớn của hệ ngân hà liên hợp tạo thành, trò chơi lần này sẽ có sự tham gia của chủ kênh lẫn người chơi.]
Từng câu từng chữ xuất hiện rõ ràng trên màn hình, Kiều Hân Hân cực kỳ kinh hãi.
Cô... Cô đã bị chọn trúng?
"Không phải... Mọi thứ trong trò chơi này đều là thật sao?"
[Đúng vậy, chúng đều là thật.]
[Đợi tới lúc vào căn cứ, cô nhất định phải nghe kỹ quy tắc của trò chơi. Nhớ kỹ, tất cả mọi người trên xe đều là kẻ địch của cô.]
[Hân Hân, nếu cô muốn sống sót trở về... Chỉ có một cách duy nhất là giết sạch bọn họ.]
[Bối cảnh lần này vẫn là "Cuộc chiến sinh tử". Dù thế nào, cô cũng phải nghĩ cách để sống sót.]
Kiều Hân Hân vốn cho rằng đây chỉ là một lần phát sóng trực tiếp, lại không ngờ có người sẽ nhảy ra giữa đường, nói tất cả những điều cô sắp phải đối mặt đều là thật.
Hay nói cách khác... Nếu có người muốn giết cô, cô thực sự sẽ chết ư?
Không phải phát sóng trực tiếp kết thúc, mà là thực sự chết sao?
Kiều Hân Hân cúi đầu véo mạnh tay mình một cái, đau quá! Ba phần trăm đau đớn được điều chỉnh khi cô tiến vào thế giới giả lập đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại, tất cả những gì thân thể cô tiếp xúc đều là cảm giác thật!
"Lý Mục!" Kiều Hân Hân trở nên kích động: "Đưa tôi trở về! Tôi không muốn tham gia trò chơi này!"
Tuy cô rất thích xem "Cuộc chiến sinh tử", nhưng cô từ chối tham gia trò chơi tàn nhẫn như vậy!
Những người này đều không phải số liệu mà là người sống sờ sờ!
Không... Cô không thể tiếp tục ngây ngốc ở nơi này, cô không muốn tiếp tục ngây ngốc ở nơi này! Hiện tại, Lý Mục chính là hy vọng duy nhất của cô.
Mà Lý Mục lại im lặng.
Phòng phát sóng trực tiếp lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Mười bảy vạn người xem đều đang nhìn đoạn đối thoại giữa hai người, rất nhiều fan mới cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là vì bị người đại diện lừa gạt nên chủ kênh mới kháng cự trò chơi giết chóc như vậy sao?
Rất lâu sau, Lý Mục mới chậm rãi gõ ra mấy chữ.
[Thực xin lỗi, lần này là tôi không làm tròn trách nhiệm.]
[Tôi đoán có người đã xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của cô để đăng ký thay cô.]
[Đều là do tôi quá chủ quan.]
[Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi.]
Giờ khắc này, Lý Mục chẳng biết phải nói gì ngoài lời xin lỗi.
Ngay cả nói lời xin lỗi cũng khiến anh cảm thấy yếu ớt vô lực.
Bởi vì sự thất trách của anh, Kiều Hân Hân mới trực tiếp bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm... Mà anh lại không có cách nào để ngừng trò chơi.
Bởi vì, anh đang ở trái đất.
Cách hệ ngân hà quá xa.
Trong mấy năm bị phạt, đây là lần đầu tiên anh căm hận chính mình đến vậy. Vì sao lúc này bản thân không ở tổng công ty của TV Thái Dương? Nếu anh ở dó, có lẽ còn có thể thay đổi kết quả.
Thực xin lỗi...
Hân Hân, thực xin lỗi...
Từng lời xin lỗi lặp đi lặp lại của anh khiến Kiều Hân Hân dần bình tĩnh.
Cô bỗng nhiên nghĩ, Lý Mục cũng chỉ là người đại diện của cô mà thôi, anh không phải là thần thánh.
"Vậy là... Không thể thay đổi đúng không?"
[Đúng.]
"Cách duy nhất để thoát thân chính là tuân thủ quy tắc của trò chơi, giành được thắng lợi phải không?"
[Phải.]
Kiều Hân Hân hơi hơi nắm chặt tay, cô thử điều chỉnh hô hấp của mình. Cô biết, có một hòn đảo tồn tại trên mặt biển nhìn như mênh mông vô tận này.
... Sao cô có thể không sợ?
Nhưng việc đã tới nước này, cho dù cô sợ thì thế nào?
Kiều Hân Hân hơi nhếch môi: "Để tôi nói trước nhé, nếu tôi chết thì hãy giao tất cả số tiền trong tài khoản của tôi... Cho anh trai tôi."
Cô bắt đầu nói lời trăng trối.
Lý Mục chưa bao giờ kích động như vậy.
[Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại cô!]
Anh biết, nhất định người kia đang nhằm vào mình, là anh liên lụy Hân Hân.
Kiều Hân Hân cười, nhưng nụ cười trông rất miễn cưỡng. Cô nhẹ giọng: "Bỏ chế độ cấm nói chuyện đi, tôi muốn... Nói chuyện với mọi người."
[Được.]
Những điều nên nói, Lý Mục đều đã nói, sau chỉ có thể trông cậy vào bản thân Kiều Hân Hân. May mà anh đã huấn luyện kỹ thuật bắn súng và giao chiến của Kiều Hân Hân trong suốt khoảng thời gian này, xem ra lần này cô sẽ phải sử dụng tới chúng.
Sau khi bỏ chế độ cấm nói chuyện, vô số bình luận lập tức lướt qua màn hình.
Kiều Hân Hân nhìn mà hoa mắt.
Những fan hâm mộ trung thành của cô đều đến, có rất nhiều bình luận màu xanh nhạt từ các kỵ sĩ. Kiều Hân Hân vẫn luôn chú ý tới khu bình luận.
Cô thậm chí còn trực tiếp tìm "Kaka" cùng "Kakaka".
Màn hình hiển thị, [Tài khoản này hiện chưa có động thái.]
Kiều Hân Hân không thể nói rõ cảm giác ở trong lòng, cô biết Kaka còn đang bị khóa tài khoản, anh không xuất hiện mới là bình thường.
Thế nhưng...
Rốt cuộc hiện tại Kaka có đang xem không? Bọn họ vốn giao hẹn là cô sẽ đợi anh trở về, nhưng bây giờ trong lòng Kiều Hân Hân thực sự rất sợ, cô cảm thấy mình không thể đợi tới khi Kaka trở về nữa.
Trên chiếc xe này có người... Làm thế nào để giết hết người còn lại đây?
Kiều Hân Hân gắng khiến giọng mình nghe không run rẩy.
"Anh... anh đang ở đâu thế? Nếu anh ở đây thì bình luận đi bằng ID phụ lúc trước được không."
[Ồ, chủ kênh đang nói chuyện với ai vậy?]
[Tôi không biết.]
[Ai thế, chủ kênh đang nói với ai thế? Mau tự giác chạy tới nhanh lên.]
[QAQ Hâm mộ quá...]
[Có thể thấy là đang gọi Ka đại gia nha.]
[Ka đại gia là ai vậy?]
[Không phải chỉ có một vị quốc vương tên Donald thôi sao?]
[Ka đại gia là vị kỵ sĩ đầu tiên của phòng phát sóng trực tiếp, cũng là fan hâm mộ có lai lịch lâu đời nhất.]
[Tôi không biết người đó =-=]
Khán giả bảy miệng tám lưỡi thảo luận, còn Kiều Hân Hân vẫn luôn chờ đợi.
Thế nhưng, Kaka vẫn không xuất hiện.
Anh không ở đây.
Kiều Hân Hân ngồi trên ghế, vẻ mặt hoảng hốt. Chiếc xe vẫn lao về phía trước, cô biết mình đang càng ngày càng gần cái chết hơn.
Càng ngày càng gần.
Chiếc xe ngừng lại, cửa xe mở ra, rất nhiều binh lính bước lên xe.
Kiều Hân Hân lập tức giả chết.
Cô cảm thấy có người nâng mình lên, sau khi xuống xe, không khí trở nên mặn mà ẩm thấp.
Họ đã đến bờ biển.
Một chiếc ca nô lẳng lặng ngừng trên biển, các binh lính mang mọi người lên thuyền, ném vào một kho hàng. Kiều Hân Hân cuộn tròn thân thể trong một góc.
Cô mở to mắt nhìn tấm ván gỗ ở trước mặt, toàn thân cứng ngắc.
Rất nhiều người lần lượt tỉnh dậy, hẳn là vì từng trúng thuốc mê trên xe nên mọi người mới ngủ sâu như thế.
Con thuyền dập dềnh lắc lư trên biển, Kiều Hân Hân cắn chặt môi, cô vốn khó chịu từ lúc ở trên xe, hiện tại lại càng thấy buồn nôn hơn.
Có tiếng động truyền tới từ xung quanh, trong bóng tối, một người đàn ông dẫn đầu mở miệng: "Chà, nghe nói bối cảnh lần này kích thích lắm đấy, có tận mấy vị chủ kênh lẫn trong đám chúng ta cơ. Tuy tôi không nắm rõ số lượng cụ thể... À, hay là chúng ta thương lượng một chút nhé. Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người thấy sao nếu chúng ta giết hết đám chủ kênh trước?"
Trong trò chơi lần này có cả chủ kênh lẫn người chơi bình thường, những người tham gia trò chơi đều đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết, có người tự nguyện, cũng có người làm vậy là vì bị ép buộc.
Nghe lời đề nghị của người đàn ông, một cô gái nở nụ cười: "Chúng ta phân biệt thế nào đây, làm gì có ai nhìn thấy phòng phát sóng của chủ kênh ngoài chính bọn họ."
"Thế thì... Mọi người báo tên hành tinh của mình cái nhỉ?"
Da đầu Kiều Hân Hân tê dại...
Báo tên hành tinh? Chỉ sợ cô vừa nói mình tới từ trái đất thì sẽ trở thành người chết đầu tiên sau khi lên đảo!