Khí tràng của khủng long bạo chúa không phải là thứ những loài khủng long khác có thể so sánh, con khủng long bạo chúa đực này vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Kiều Hân Hân, tựa như mẹ vợ đang dò xét con rể tương lai...
Mới đầu, Tiểu A Minh còn sợ tới mức run rẩy, sau khi khủng long bạo chúa cái liếm láp miệng vết thương trên phần lưng nó, trong mắt nó lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nó nhìn Kiều Hân Hân không chớp mắt, cùng với con khủng long đực trưởng thành uy vũ thô bạo kia.
Nó nhìn rồi lại nhìn, bắt đầu không kiềm chế được mà tưởng tượng, một ngày kia, chính mình cũng có thể lớn lên thành bộ dạng cao lớn uy mãnh như con khủng long đó... Tiểu A Minh như đang cười trộm, nó vùi mặt trên đất, trong cổ họng phát ra âm thanh sung sướng.
Dừng lại!
Bây giờ còn chưa phải lúc nằm mơ!
Tiểu A Minh lập tức tỉnh táo, vết thương trên phần lưng nó không tính là quá nặng, sau khi nghỉ ngơi một hồi cũng có thể tự do hành động.
Khủng long bạo chúa cái dịu dàng dùng đầu cọ xát Tiểu A Minh, Tiểu A Minh cực kỳ thành thật nằm rạp trên mặt đất, nó có thể cảm nhận được tình yêu của khủng long cái, chỉ là, nó cảm thấy rất khó hiểu.
Nó vẫn luôn cho rằng mình là do King Kong sinh ra, hóa ra không phải như vậy!
Anh anh anh, thảo nào mình không có bộ lông đen bóng như nó, thảo nào cánh tay của mình đều không dài ra nổi...
...
Khủng long bạo chúa cái tựa hồ đang cùng Tiểu A Minh trao đổi cái gì, đầu của chúng cọ xát vào nhau, nhìn qua cực kỳ thân thiết. Con ngươi di chuyển tới lui, nó ngẩng đầu nhìn Kiều Hân Hân, ánh mắt tin cậy trước sau như một.
"Ô ô --" Tiểu A Minh cúi đầu kêu một tiếng, có chút làm nũng.
Ánh mắt của hai con khủng long bạo chúa trở nên nhu tình như nước.
Cuối cùng, khủng long bạo chúa đực không tiếp tục trông coi Kiều Hân Hân, mà đi tới bên cạnh con khủng long cái, cúi người liếm đầu Tiểu A Minh.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Sau một lát yên lặng, Kiều Hân Hân nhịn không được kêu một tiếng: "A Minh."
Cô cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn khủng long nhỏ.
Tiểu A Minh đều hiểu.
Nó cùng hai con khủng long bạo chúa khai thông, trong đó, con đực mang sắc mặt nghiêm túc, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm về một hướng khác.
Tiểu A Minh muốn đứng dậy, miệng vết thương rất đau, nhưng nó biết hiện King Kong đang gặp nguy hiểm, không đi cứu thì sẽ không kịp.
Khủng long bạo chúa cái nhẹ nhàng cắn chặt cổ nó, ý bảo nó không nên cử động.
Khủng long bạo chúa đực đi tới trước mặt Kiều Hân Hân, khi cô còn chưa kịp phản ứng liền cắn quần áo của cô, ngậm cô lên.
Kiều Hân Hân bị quăng lên lưng khủng long bạo chúa, cô ổn định thân thể, liền nhìn thấy khủng long bạo chúa đi từng bước về phía con đường mà bọn chúng vừa xuất hiện.
Tiểu A Minh có chút ủy khuất kêu một tiếng, nó cũng muốn đi cùng nha... Nhưng mama căn bản không để nó di chuyển.
Kiều Hân Hân đại khái biết con khủng long đực này đang đi đâu, cô ngồi ngay ngắn, dùng tay chỉ một phương hướng khác nói: "Bọn họ đi về phía này."
Cô cũng không để ý liệu con khủng long bạo chúa này có thể nghe hiểu tiếng người hay không, tóm lại, ngồi trên lưng nó cực kỳ có cảm giác an toàn, đoán chừng, cho dù những con khủng long khác thấy cũng không dám tới trêu chọc.
Nơi này cách bờ biển không xa, Kiều Hân Hân sợ khủng long bạo chúa đực khiến người khác chú ý, vỗ vỗ lên lưng nó, để nó ngừng lại.
Khủng long bạo chúa cúi đầu xuống, để cô an toàn rơi xuống đất từ đầu nó.
Kiều Hân Hân cũng mặc kệ nó có thể nghe hiểu hay không, cô nói thẳng: "Tao đi trước xem tình huống, mày trước tiên ở đây chờ tao -- Tao sẽ nhanh chóng trở về."
Khủng long ở trong rừng rậm nguyên thủy rất nhiều, nếu chỉ có một mình cô, đoán chừng sẽ không tìm được Tiểu A Minh. Hơn nữa, nếu hai con khủng long bạo chúa này bằng lòng giúp đỡ, có lẽ chuyện sẽ chuyển biến tốt chăng?
Kiều Hân Hân thận trọng chạy từ sau thân cây này tới thân cây khác, lần nào cô cũng sẽ tạm dừng vài giây, xác định không ai nhìn đến mới áp dụng bước hành động tiếp theo.
Đám lính đánh thuê kia đã tới bờ biển, bọn họ đẩy bè trúc, kém chút nữa liền có thể xuống biển. Vùng biển bên này gió yên sóng lặng hơn một chút, nhưng dày đặc sương mù, ngay cả la bàn đều không ngừng đung đưa, căn bản không phân rõ phương hướng.
Có người đề nghị lái thuyền về phía bãi đá ngầm, nơi đó là con đường chính để rời đi. Còn có người nói, đã đến tận đây, không thể chỉ mang một con King Kong đi, ít nhất cũng phải mang theo một con khủng long nhỏ -- Nếu thật sự không được, vài quả trứng khủng long cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Cuộc sống của mọi người đều là liếm máu trên lưỡi đao, suy nghĩ một chút cũng thấy phải, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền nhờ nhiệm vụ đi xa lần này, nhưng nếu có thể mang đi thứ gì từ trên đảo Đầu Lâu, sẽ càng kiếm được nhiều hơn nữa.
"Sau khi cột dây thừng của bè trúc lên thuyền, một nửa ở lại trông coi, một nửa đi tìm trứng khủng long để trộm."
Thủ lĩnh của đám lính đánh thuê ban bố nhiệm vụ.
Lần này, đã dùng hết số thuốc mê cho hành động bắt giữ King Kong, bọn họ rất khó có thể bắt được khủng long sống, vậy nên, liền trực tiếp đi tìm trứng khủng long là được.
Bãi đá ngầm...
Đối với chỗ này, Kiều Hân Hân khắc sâu ấn tượng, khi thực hiện huấn luyện trước lúc phát sóng trực tiếp, cô đã đi qua rất nhiều lần.
Vừa nghe bọn họ nói hiện tại không đi cô liền yên tâm, điều này đại biểu cho việc bọn họ còn có cơ hội giải cứu King Kong.
Lần này, lính đánh thuê lái tới mấy chiếc thuyền lớn, bởi vì sương mù quá dày đặc, bọn họ không dám sử dụng. Rất nhiều người đều ngồi trên bờ biển nghỉ ngơi, Kiều Hân Hân núp ở sau cây cối, cô bắt đầu tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào để đoạt lại King Kong.
Cô nghĩ tới thi thể của người bị A Minh cắn chết kia...
Có rồi!
Kiều Hân Hân quay lại bên người khủng long bạo chúa, bọn họ đã cùng nhau tìm ra thi thể kia, nửa gương mặt be bét máu thịt.
Cô cởi quần áo ngụy trang của người đàn ông xuống, gã không quá cao, đồ Kiều Hân Hân mặc trên người có hơi rộng một chút. Cô dùng sức buộc chặt ống quần, sửa sang lại quần áo thật tốt.
Mùi tanh tưởi lập tức đánh lên mặt, cô vẫn cố nén, đem bùn trộn lẫn với máu trên mặt đất bôi lên mặt. Như thế, nếu đang ở buổi tối, người khác liền nhìn không ra ngũ quan của cô. Cô muốn trà trộn vào trong đám lính đánh thuê.
Lần này, lính đánh thuê đại khái đưa tới ba chiêc thuyền, mỗi con thuyền có hơn trăm người, mỗi người đều được phân chia những vũ khí riêng.
Nếu chỉ dựa vào hai con khủng long bạo chúa, chỉ sợ rất khó giành thắng lợi.
Cô phải nghĩ cách để tiếp cận King Kong.
Khi Kiều Hân Hân đang làm chuẩn bị, khủng long bạo chúa vẫn yên tĩnh nhìn cô, thậm chí còn bước về phía trước hai bước, chắn trước mặt cô.
Nếu cô quả thật muốn đi vào một mình thì sẽ rất mạo hiểm, một khi bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ phải chết.
Kiều Hân Hân biết Tiểu A Minh còn đang đợi mình trở về, nhưng nếu thực sự không đi thì liền không kịp. Bọn họ muốn mang King Kong đi, sao cô có thể để bọn họ làm vậy? Có trời mới biết bọn họ sẽ làm chuyện tàn nhẫn gì với King Kong!
"Cảm ơn mày đã đưa tao qua đây, chuyện ở phía sau... Tự tao sẽ thực hiện."
Kiều Hân Hân định từ biệt cùng nó.
[Không cần... Hân Hân, một mình chị sao có thể đánh thắng được toàn bộ lính đánh thuê được chứ?]
[Nhưng cũng đâu có biện pháp nào tốt hơn.]
[Cho dù là khủng long bạo chúa cũng rất khó chiến thắng nha! Đám kia có rất nhiều vũ khí.]
[Nếu như có nhiều khủng long một chút thì tốt rồi.]
[. Lại nói, tôi ủng hộ chủ kênh tiến vào doanh trại của địch, có lẽ đây là phương pháp duy nhất.]
Kaka đã lâu chưa mở miệng đột nhiên lên tiếng.
Hàng chữ màu xanh của hắn cực kỳ bắt mắt, rất nhiều người đều bị lời của hắn hấp dẫn.
[Ồ, tức là sao?]
[Ka đại gia, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện!]
Kaka gõ một đoạn rất dài --
[Trong tay lính đánh thuê đã không còn , nhưng bọn họ vẫn còn súng đạn, nếu trực tiếp tiến công sẽ chết rất thảm. Vậy nên, trước tiên chủ kênh phải vào doanh trại của địch, ra sức hủy diệt đạn được của bọn họ -- Đúng, chính là đạn dược. Sau khi hủy đi thứ đồ chơi này, bọn họ cũng chỉ còn thừa lại súng.]
[Đợi chút, phải để cho chủ kênh xem những lời này của kỵ sĩ.]
[Bây giờ đã là lúc nào rồi, chủ kênh làm gì có tâm tư để xem phòng phát sóng trực tiếp nữa? Hân của tôi hiếm khi nào nũng nịu làm dáng, từ trước tới nay cô ấy đều tự do khai triển.]
[Trong phòng nhiều người như vậy, nhất định sẽ có đại gia, mau mau rung chuông đi!]
[Tt dđlqđ xin đại gia hãy rung chuông.]
[]
"Rung chuông" trong miệng bọn họ là đặc quyền chỉ được sử dụng mỗi tháng một lần của mỗi một vị khán giả, chính là trong quá trình phát sóng trực tiếp, có thể gửi đi một tiếng nhắc nhở cho chủ kênh thông qua quản gia. Một lần rung chuông cần hạt đậu ánh sáng, vậy nên nếu bình thường mọi người không có việc gì cũng sẽ không sử dụng chức năng này.
Không nói thì thật đúng là đã quên mất...
[Sâm Hệ đã thành công rung chuông một lần.]
Chữ màu đen to lớn chạy qua trước màn hình, trong phòng đánh ra một đống "", mà ở bên kia, Kiều Hân Hân cũng nhận được tiếng nhắc nhở lanh lảnh.
Cô phóng lớn phòng phát sóng trực tiếp, thấy rất nhiều người đang nói chuyện trên màn hình. Cô không nhìn bình luận bay, trực tiếp nhìn về khu bình luận, liền thấy mọi người đều nhắc nhở cô đi xem bình luận của Kaka.
Kaka đã nói chuyện à?
Suy nghĩ một chút, Kiều Hân Hân trả lời --
"Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cảm thấy chỉ dựa vào hai con khủng long bạo chúa sẽ rất khó để giành chiến thắng, làm không tốt còn khiến chúng bỏ mạng. Vậy nên tôi muốn xâm nhập vào đám người này, sau khi King Kong tỉnh liền cởi bỏ dây trói cho nó, cùng nó chạy trốn."
[Không thể chạy, trong tay bọn họ có vũ khí, nếu King Kong tức giận sẽ bắt đầu giết người, bọn họ sẽ càn quét nó không chút do dự.]
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
[Đám người đó , , .]
"..."
[...]
Bởi vì Kaka cùng khán giả có góc nhìn của thượng đế, vậy nên lượng tin tức mà bọn họ nắm giữ lớn hơn nhiều so với Kiều Hân Hân, hắn rõ ràng đang tiết lộ kịch bản của bộ phim.
Rất lúng túng.
Hiện tại Kiều Hân Hân không rõ tình huống của lính đánh thuê, nhưng Kaka biết, vậy nên hắn muốn cung cấp một phương hướng cho cô.
Xem ra, nếu muốn thoát khỏi sự che giấu của hệ thống, hắn không nên nói nguyên nhân, mà nên trực tiếp nói cho cô biết phải làm thế nào.
[Cô tin tôi sao?]
Dưới tình huống bình thường, khán giả không thể ỷ vào góc nhìn của thượng đế để giúp chủ kênh ăn gian, chỉ cần bị tra được sẽ niêm phong tài khoản hai tháng.
Mà nếu chủ kênh chấp nhận hành động của fan, vi phạm lần đầu, sẽ bị trừ rất nhiều nhân khí, lại tái phạm lần nữa, có khả năng trực tiếp bị ngưng phát sóng hai tháng.
Một chủ kênh đủ tư cách cần phải tới tìm cảm giác tồn tại mỗi ngày, ngưng phát sóng hai tháng? Chỉ sợ khi mở lại phòng phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều đã ngừng lưu trữ. Đầu năm nay, thứ ngành giải trí không thiếu nhất chính là người mới.
Hơn nữa, còn có người quản lý cùng quản gia đồng thời giám sát, quy tắc của phát sóng trực tiếp tử vong cứng rắn như sắt, khó có thể đánh vỡ.
Nhưng Kaka vẫn hỏi cô, cô tin tôi sao?
"Tin." Kiều Hân Hân không chút do dự trả lời.
Tuy cô đã từng bị bạn bè phản bội, nhưng từ khi bắt đầu biết Kaka, Kaka liền cho cô một loại cảm giác rất đơn thuần... Hắn luôn lẳng lặng ở bên cạnh cô, lúc phòng phát sóng trực tiếp chỉ có một người xem là hắn, hắn không ngại phiền phức, lần lượt giải thích với nhóm du khách về chuyện của trái đất.
Kaka nhất định sẽ không hại cô.
[Thêm bạn đi.]
Kaka nói.
Bình luận bay tới tấp trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người cẩn thận bắt được tung tích của Kaka ở giữa một mảnh bình luận bay.
Số người xem trực tuyến đã lên tới , hơn nữa vẫn còn tiếp tục gia tăng, con số này đã vượt khỏi dự đoán của Lý Mục!
[Hệ thống gợi ý: "Kaka", kỵ sĩ của ngài muốn thêm ngài làm bạn bè, ngài có đồng ý hay không?]
Kiều Hân Hân nhấn đồng ý một cái, đinh một tiếng, trong danh sách bạn bè của cô lại nhiều ra ID của Kaka.
Sau khi ấn mở, khung trò chuyện có màu sắc giống với phòng phát sóng trực tiếp, đều là khối vuông trong suốt màu xanh biển, chỉ là màu chữ trong khung trò chuyện với bạn bè được thống nhất thành màu den.
Kiều Hân Hân kéo khung trò chuyện giữa cô và Kaka tới bên phải phòng phát sóng trực tiếp, nơi đây vốn là khu bình luận, hiện tại trực tiếp bị khung trò chuyện của Kaka ngăn trở.
Như vậy, cô vừa có thể xem Kaka nói chuyện, vừa có thể nhìn bình luận của khán giả.
Ở trong mắt khán giả, sự gia nhập của Kaka sẽ khiến chuyện này thú vị hơn. Nhưng vẫn có người ngồi châm chọc --
[Ban ngày ban mặt lại mở bàn tay vàng cho chủ kênh, cẩn thận bị niêm phong vĩnh viễn đấy!]
[Tối đa chỉ niêm phong hai tháng mà thôi, nếu lại phạm quy mới bị niêm phong vĩnh viễn.]
Nhưng càng nhiều hơn là sự ủng hộ --
[Ka đại gia, cậu quả thực là anh hùng lớn ở trong lòng chúng tôi!!!]
[Lên đi! Mang theo mọi sự mong mỏi! Đánh bọn người xấu này chạy về!!]
[Kỵ sĩ quả thực chính là kỵ sĩ ( ☆ ▽ ☆) Hâm mộ hâm mộ!!]
[]
[Làm sao bây giờ, tôi đã yêu vị kỵ sĩ hy sinh anh dũng này rồi thì phải??]
[Hhhhhhh tôi cảm thấy ván cờ này đã ổn thỏa rồi, Hân của tôi đã có thêm một vị quân sư.]
[Nhưng người quản lý sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra đâu nhỉ!?]
[...]
"A, tôi không biết, tôi uống say. Có chuyện gì xảy ra à? Tôi chẳng biết gì hết."
Lý Mục ngồi trên ghế mềm, mở một lon bia, anh vừa uống một ngụm liền la hét là mình say. Rất rõ ràng, thân là người quản lý, anh không thể để Kiều Hân Hân ăn gian giữa ban ngày ban mặt, nhưng nếu đã có người nguyệt ý đặt mình vào nguy hiểm, anh đương nhiên -- sẽ không ngăn cản.
Về phần giảm nhân khí? Chậc, miễn là tên của Kiều Hân Hân được lần phát sóng này đưa lên, muốn kiếm lại nhân khí sẽ cực kỳ đơn giản!
Chỉ cần về sau không phạm quy là tốt rồi, như vậy sẽ không bị ngừng phát hình.
Hắc hắc...