Sau khi thương lượng cùng Lý Mục xong, xác định thời gian dọn nhà, Kiều Hân Hân phải đi viết bản thảo. Hôm nay là cuối tuần, hơn nữa cô đã lộ mặt tại bảng danh sách ký hợp đồng, người xem trong phòng xác thực nhiều hơn. Thời điểm đông nhất có thể lên tới hai trăm người.
Đương nhiên, Kiều Hân Hân đang làm việc chăm chỉ không có phản ứng dư thừa nào, mà đại đa số người vào xem phòng phát sóng trực tiếp này cũng đều xuất phát từ sự tò mò của họ đối với trái đất.
Chớp mắt một cái, lượng lưu trữ phòng đã vượt quá người.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi gõ xong bản thảo rồi kiểm tra lại một lần nữa, cô đem toàn bộ bản thảo của một tuần gửi vào hòm thư của biên tập viên.
Kiều Hân Hân nhìn thời gian, vừa vặn là rưỡi chiều.
Phòng phát sóng trực tiếp đã đóng cửa, mặc dù khối vuông nhỏ vẫn còn bay ở trên không trung, nhưng giữa màn hình đen nhánh là dòng chữ: [Hành trình của chủ kênh hôm nay đã kết thúc, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai!]
Nhiệm vụ viết bản thảo tuần này đã hoàn thành, ngày mai cô có thể nghỉ ngơi một ngày, tiện thể dọn nhà luôn.
Bắt đầu từ tuần tới, cô có thể nhận công việc từ tòa soạn, cuối cùng cũng có thể vừa khóc vừa vẫy tay chào tạm biệt đoạn thời gian ngày ngày ăn mỳ này.
Vào buổi tối, quản gia trí năng W hỏi thời gian phát sóng trực tiếp của ngày mai như thường.
Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, nói: "Từ giờ chiều tới giờ tối."
Cô muốn dọn nhà vào buổi sáng, còn không biết tình huống bên Lý Mục thế nào, Kiều Hân Hân không quá muốn khán giả chứng kiến chuyện này.
Quản gia ghi nhận lời của cô, rất nhanh liền điều chỉnh thời gian phát sóng trực tiếp, đồng thời dùng cách thông báo đặc biệt tới từng người hâm mộ đã lưu trữ phòng.
Ngày mai, chỉ cần bọn họ online, mở thư mục lưu trữ của mình ra, sẽ thấy thông báo thay đổi thời gian của chủ kênh.
Giao phó xong việc này, Kiều Hân Hân định lên giường đi ngủ.
Mà khối vuông màu xanh nhỏ nhắn sẽ tự động biến mất trên không, dù sao nó cũng bị khống chế bởi quản gia trí năng, ngày mai cũng sẽ xuất hiện đúng thời hạn.
Đương nhiên, nếu Kiều Hân Hân muốn nghịch, cũng có thể kêu W một tiếng.
Cô đã từ thử qua, W quả nhiên vừa kêu liền tới.
Vị quản gia có giọng nói loli này thỉnh thoảng còn có thể cùng nói chuyện phiếm với cô, quả nhiên là khoa học kỹ thuật của vũ trụ, thật sự quá sức cường hãn.
Nhân viên của công ty dọn nhà theo đúng hẹn tới vào lúc sáng sớm, họ đem vài thùng lớn mà Kiều Hân Hân đã thu xếp xong lên xe tải, hướng về phía sau phố Nam mà đi.
Sau khoảng chừng phút lộ trình, từ xa có thể thấy Lý Mục đứng ở ven đường.
Hôm nay anh ăn mặc rất tùy ý, áo phông màu xám tro, phối hợp với một chiếc quần đùi, chân đi một đôi dép lê.
Lý Mục ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Lúc nhìn thấy xe, anh ta cũng biết đó là Kiều Hân Hân, dập tàn thuốc xong, liền ném vào thùng rác ở cạnh
Đứng lên rồi, anh ta vui vẻ nói rằng: "Tôi còn tưởng cô ngủ nướng chứ."
Kiều Hân Hân ngồi ở trong xe, bên cạnh còn có một nhân viên nam của công ty chuyển nhà, cô không tiện nói quá nhiều. Cũng chỉ hỏi: "Đi hướng nào?"
Lý Mục tùy tay chỉ về một phía.
Con đường này nổi danh với quán bar, từ bên này đi sâu thêm mét có một giao lộ, quẹo vào trong là tới khu nhà ở.
Xe tải nhỏ tiến vào trong ngõ hẻm rất thuận tiện, dọc đường đi, Kiều Hân Hân thấy nơi đây đều là vài căn nhà cũ, phần lớn là nhà hai tầng, với một sân ngoài trời.
Người ở chỗ này thích trồng hoa cỏ, tuy nhà cửa không mới như những nơi khác, nhưng việc xanh hóa được làm rất tốt.
Bóng cây xanh sum suê cực kỳ mát mẻ, Kiều Hân Hân nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô phát hiện bản thân mình có chút yêu thích chỗ này.
Tài xế dừng xe trước nhà , giúp nâng thùng lớn vào trong sân, Kiều Hân Hân trực tiếp dùng di động thanh toán.
tệ cuối cùng trong tài khoản của cô cứ như vậy bay đi...
Nhưng! Tiền thưởng cho việc viết bản thảo từ phòng làm việc sẽ tới vào cuối tuần này! Vậy nên mai cô có thể nhận được tiền rồi... Đúng!
Ước chừng phút sau, Lý Mục mới mang cơm sáng từ đằng xa đi tới.
"Vào thôi, cửa không khóa đâu."
Anh đẩy cửa ra, trong phòng rất mát mẻ, có lẽ là đang mở điều hòa.
Kiều Hân Hân tiến vào, nhìn thoáng qua bốn phía, vật dụng trong phòng có chút cổ quái, màu sắc chủ đạo hơi tối, trên tường còn treo đầu lâu.
"..."
Nếu không biết, cô còn tưởng rằng mình vừa bước vào nhà của quỷ, nhưng như thế lại rất giống phong cách của anh ta, quả nhiên là cực kỳ thú vị.
Lý Mục đem đồ đặt lên bàn, anh hỏi: "Không biết cô thích ăn gì, tôi liền mua một phần giống của tôi."
Anh ta thấy Kiều Hân Hân đang đánh giá đồ dùng trong nhà, liền vừa cười vừa nói: "Sao vậy, sợ à?"
"Sợ gì chứ."
Kiều Hân Hân là người theo chủ nghĩa vô thần, cũng không tin quỷ thần gì gì, loại phong cách bài trí đen tối này hoàn toàn không dọa đến cô.
Đương nhiên, cô cũng không đặc biệt thích loại hình này.
Hai người vào trong sân chuyển thùng, Lý Mục híp mắt cười nói: "Vật dụng tại tầng hai đều rất bình thường, cô ở tầng trên là được rồi. Nhỡ tôi không ngủ ở quán bar, có khả năng thỉnh thoảng sẽ về đây."
Kiều Hân Hân ngây ngốc một chút, còn không đợi cô mở miệng, Lý Mục liền cướp lời: "Cửa phòng đều có khóa, tôi không vào được."
"Hơn nữa --" Anh ta dùng ngón tay chỉ vào cánh cửa ở giữa phòng nhỏ: "Tôi lúc nào cũng ngủ ở đó, về cơ bản tầng hai không có ai ở."
Anh ta cũng không phải cố ý muốn như vậy, chỉ là quán bar bên kia đôi khi rất ồn, anh ta ngủ không ngon.
Rút ngắn khoảng cách với Kiều Hân Hân càng sớm, anh có thể thực hiện mục tiêu càng nhanh.
Anh ta xem như đã nhìn ra, Kiều Hân Hân thuộc loại người có tâm lý phòng bị tương đối lớn, tuy rằng thái độ bên ngoài của cô rất dịu ngoan, nhưng kỳ thật cô luôn luôn duy trì khoảng cách với người khác.
Kiều Hân Hân nhất định phải tin tưởng anh ta, bằng không... Một khi cô tiến vào phim kinh dị, rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bọn họ phải là cộng sự tốt nhất của nhau mới được.
Đương nhiên, anh ta không thể vào cùng cô, để tránh miệng lưỡi của người xem.
Kiều Hân Hân ăn bữa sáng nóng hổi, một mình Lý Mục đã đem hành lý của cô lên tầng hai. Thành thật mà nói, biểu hiện của người này tuy có chút không đáng tin, nhưng kỳ thực tâm tư cẩn thận, hành vi cử chỉ săn sóc thỏa đáng. Có lẽ anh ta là một người đàn ông ấm áp.
Chẳng qua Kiều Hân Hân rất chậm chạp trong việc trở nên thân thiết với người khác, thật không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể chung đụng tự tại với anh ta.
Phỏng chừng sau khi lên tầng hai, cô sẽ không muốn ra ngoài.
Ăn xong bữa sáng, cô dọn dẹp mặt bàn một chút, Lý Mục đi xuống từ tầng hai, trong tay cầm một quyển sách nhỏ.
"Ầy, đây là một số tài liệu phim mà tôi làm. Đại khái đều là những bộ phim bom tấn ở trái đất, đương nhiên, do chúng ta cần sự kịch tính, nội dung sẽ bị thay đổi, nhưng cũng không quá đáng lo."
Kiều Hân Hân mang vẻ mặt mờ mịt: "Hả?"
"Chương trình phát sóng trực tiếp tử vong ấy."
"..."
Cô nhìn kịch bản nhỏ màu đen, bỗng nhiên không dám nhận.
Lý Mục đặt máy tính xách tay lên mặt bàn, anh ta kéo ghế qua, ngồi xuống.
Bởi anh biết rõ Kiều Hân Hân không quá thích cùng người khác thân cận nên anh ta còn cố ý tạo ra một chút khoảng cách.
Kiều Hân Hân cầm kịch bản nhỏ màu đen lên, trước khi xem thứ này, cô vẫn phải hỏi một việc cho rõ ràng.
"Sau này lúc phát sóng trực tiếp, nếu anh ở cạnh tôi, tôi phải làm gì? Có cần giấu thân phận của anh không?"
"Cần chứ, vậy nên đối với cô, tôi chính là một người đàn ông bình thường. Có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ báo cho cô biết ở khu bình luận -- Đương nhiên, khi cô bước vào thế giới giả lập, cô có thể trực tiếp nghe thấy giọng của tôi. Khán giả sẽ không nghe được."