Edit: Linhlady
Mà thân phận hiện tại của bọn họ, hiển nhiên không có khả năng đến địa phương chính quy làm chứng minh thân phận.
Như vậy cách duy nhất đó là đến nơi giao dịch ngầm đi mua chứng minh thân phận của người khác.
Khi ở tinh cầu tội ác, bọn họ tồn rất nhiều điểm tích lũy, hơn nữa bọn họ có còn tồn một ít tài liệu Trùng tộc trân quý, mua một chứng minh thân phận hẳn sẽ dư dã.
Nhưng mà bọn họ thật sự ở tinh cầu tội ác quá lâu, lâu đến nỗi giá thị trường đã sớm đã biến hóa bọn họ lại còn không biết.
Cho nên khi đoàn người đi vào nơi giao dịch ngần muốn mua chứng minh thân phận, bọn họ mới phát hiện điểm tích lũy chỉ có thể mua được hai người.
Mà bọn họ, ước chừng có sáu cá người.
Mặc dù có cả tài liệu trùng tội, cũng khó khăn lắm mới đủ bốn người, nói cách khác còn có hai người cũng không có chứng minh thân phận.
Không có chứng minh thân phận đồng nghĩa bọn họ không thể tiến vào tinh cầu trung ương, cũng không có cách nào sinh hoạt như người bình thường.Cuối cùng, sáu người thuê một căn phòng, cùng nhau bàn bạc kế sách.
Đầu tiên vẫn là Mạc Vân Quả mở miệng, ở trong mắt cô mà nói, có chứng minh thân phận hay không cũng không quan trọng, cô có một trăm loại phương pháp tiếp vài tinh cầu trung ương.
“Chứng minh thân phận tôi có thể không cần.” Mạc Vân Quả nói thẳng.
Mã mễ nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Lúc này, Cách La Phu vẫn luôn trầm mặc cũng mở miệng nói: “Tôi cũng không cần.”
Mã Mễ nhìn về phía Cách La Phu, giống như không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy.
Cách La Phu đường như cũng nhận ra ánh mắt của Mã Mễ, mặt than quanh năm cũng nở nụ cười.
“Nơi này khá tốt.”
Trong đôi mắt xanh lục của Mã Mễ xẹt qua một tia ám quang, lại không hỏi cái gì.
“Có được chứng minh thân phận rồi, sau đó mấy người muốn làm cái gì?” Mã Mễ thưởng thức quang não trong tay, đây là chứng minh thân phận cô mới mua được.
Phạm Đặc gãi gãi đầu, vẻ mặt cười ngây ngô nói: “Tôi muốn đi tòng quân.”
Đối với tính toán của Phạm Đặc, mọi người cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.
Mã Mễ nhìn về phía vài người khác, chỉ thấy Nhĩ Tư nói: “Tôi sao, đương nhiên là muốn tới học viện cơ giáp Liên Bang học chế tạo rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Nhĩ Tư tràn đầy kiên định.
Dorothy nhún nhún vai nói: “Tôi đi hệ chỉ huy quân sự.”
Mã Mễ gật gật đầu, lại không nói tính toán của mình.
“Như vậy chúng ta……” Cô ấy dừng một chút, “Có duyên gặp lại.”
Mọi người gật đầu, bọn họ biết, hôm nay tách ra là vì ngày sau gặp lại khi tốt nhất.
Mạc Vân Quả nghe đến đó, lấy ra mấy cái nhẫn hộ thân.
“Thứ này, các người tùy thân mang theo.” Mạc Vân Quả không giải thích tác dụng của nhẫn, cô cứ như vậy tùy tiện đặt ở trên bàn.
Mấy người cũng không hỏi cái gì, mỗi người cầm lấy một cái nhẫn mang trên tay.
Khiến bọn họ cảm giác ngạc nhiên đó là, mỗi một chiếc nhẫn như có linh hồn riêng, lập tức biến thành kích cỡ phù hợp với họ.
Mã Mễ cũng hỏi tính toán của Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả chỉ lắc đầu, lại không nói thêm gì.
Theo sau đó, mấy người chính thức chia tay.
Trước khi rời đi, Mạc Vân Quả còn cố ý gọi Mã Mễ lại, đưa cho cô ấy một lọ thuốc.
Mạc Vân Quả cũng không nói rõ thuốc này là cái gì, chỉ nói nếu như cô ấy cảm khuôn mặt mình khó coi, có thể dùng thứ này.
Mã Mễ cần lấy thuốc, nói một tiếng cảm ơn, cũng không quay đầu lại rời đi.
Mạc Vân Quả nhìn theo mọi người rời đi, cô biết, bọn họ đều phải đi trên con đường của chính mình.