Edit: Linhlady
Trùng phong hỏa điên cuồng, đồng dạng đám người Mã Mễ cũng điên cuồng theo.
Bọn họ chưa bao giờ chính diện tiếp xúc với trùng phong hỏa như thế, trận chiến này, thắng đó là thiên đường, thua, đó là chết!
Không ai hoài nghi tính tàn bạo của con trùng này, mấy người liếc nhau,, trường kỳ chiến đấu dưỡng thành một loại ăn ý hiện tại một khắc này ăn ý đạt tới đỉnh.
Từ Mã Mễ cùng Phạm Đặc hấp dẫn sự chú ý của trùng phong hỏa, những người khác tùy thời chuẩn bị đánh lén.
Lửa của trùng phong hỏa thiêu đốt cây cối xung quanh, khiến mọi người cảm giác như đang ở bên trong lồng sưởi.
Bọn họ biết, bằng thực lực hiện tại của bọn họ, căn bản là kiên trì không được bao lâu.
“Nhĩ Tư, nhược điểm trùng phong hỏa.” Giọng nói của Mã Mễ đã hắt đầu khàn khàn, chắc hẳn là vị khói xông vào.
“Đôi mắt.” Nhĩ Tư cũng không hề do dự trả lời.Mạc Vân Quả vẫn luôn đều đứng ở bên cạnh nhìn, nghe được Nhĩ Tư không chút do dự trả lời, khiến cô càng thêm cảm thấy hứng thú.
Thoạt nhìn, Nhĩ Tư như một quyển bách hoa toàn thư……
Một hồi chiến đấu cứ như vậy khai hỏa, nhưng chung quy thân thể của đám người Mã Mễ đều là người bình thường, tuy rằng biết được nhược điểm của trùng phong hỏa, nhưng con trùng kia thật sự bảo hộ bản thân quá tốt, bọn họ căn bản không có cơ hội công kích.
Lúc này trên người mọi người vết thương chồng chất, nhưng cho dù là như thế, bọn họ cũng chưa từng có nghĩ tới từ bỏ hoặc là một mình chạy trốn.
Mắt thấy trùng phong hỏa đàn hứng về phía Phạm Đặc công kích, Mạc Vân Quả trực tiếp lấy ra cung tiễn, vận dụng linh khí, chuẩn xác không lệch bắn vào mắt của con trùng.
Linh khí rót vào xuyên qua thân thể trùng phong hỏa, chưa đến hai giây, con trùng phong hỏa lập tức ngã trên mặt đất, ngay cả run rẫy cũng không kịp run rẩy một chút.
Lúc này, không khí lập tức an tĩnh xuống dưới……
Phạm Đặc mở to hai mắt nhìn, giống như không thể tin được tất cả trước mắt.
Hắn cứng đờ quay đầu nhìn Mạc Vân Quả cầm cung tiễn, gian nan nuốt nuốt nước miếng, luôn cảm thấy bản thân giống như cứu được một người không tầm thường về nhà.
Ngược lại Mã Mễ lại không có biểu hiện gì dị thường, cô nàng đứng lên đem trùng phong hỏa bỏ và mọt cái hộp đặc thù, đáng nói đó là, chiếc hộp này thế nhưng lại là trang bị không gian.
Như vậy một con trùng lớn đặt ở trong cái hội bằng bàn tay, thấy thế nào đều cảm thấy có chút buồn cười.
Phạm Đặc còn không chưa kịp phục hồi từ đã kích Mạc Vân Quả cho hắn lại thấy một màn như vậy, lần này, đôi mắt hắn trong lúc nhất thời biến không nhỏ.
Những người khác lại không cảm thấy kinh ngạc, giống như đã sớm biết Mã Mễ có đồ vật như vậy.
Chỉ là đối với Mạc Vân Quả thực lực bày ra, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có một chút tò mò, nhưng đều không hỏi trắng ra.
Đầu năm nay, ai còn không có mấy cái bí mật đâu?
Mạc Vân Quả thấy bọn họ không hỏi, cũng không có ý tự nói ra.
Đem khi thu thập trùng phong hỏa, cuộc săn trùng hôm nay cũng kết thúc.
Một con trùng phong hỏa, cùng đủ cho bọn họ đổi được rất nhiều thứ.
Huống hồ hiện tại bọn họ đều bị thương, thật sự không thực hợp tiếp tục đi săn.
Mấy người thương lượng một chút, liền trở về.
Mạc Vân Quả không ý kiến gì, trực tiếp liền đi theo trở về.
“Oa? Cứ như vậy kết thúc? Tiểu Quả Quả nhà ta còn chưa đại triển uy phong đâu đấy!”
“Một mũi tên phút cuối kia còn chưa đủ sao? 23333333”
“Một mũi tên kia quả thật soái bạo!”
“Hắc hắc, cái gì mà trùng phong hỏa, đều là một bữa ăn sáng ~”
“Đúng thế đúng thế! Xem tiểu Quả Quả nhà ta đại sát tứ phương!”
“╮(╯▽╰)╭ chẳng lẽ không có người nào tò mò phản ứng của đám người Mã Mễ sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, bình tĩnh như vậy, ╭(╯^╰)╮ vừa thấy chính là người có chuyện xưa!”