"Là tôi đã tới chậm," Diêm Hình vươn tay chậm rãi ôm lấy cậu: "Thực xin lỗi."
Thẩm Bân giãy giụa một chút: "Buông tôi ra."
Diêm Hình biết cậu tâm tình không tốt, đương nhiên sẽ không đối nghịch, lập tức buông tay.
"Cút đi." Thẩm Bân lạnh lùng nói.
Diêm Hình bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, trong lòng khó chịu, đáng tiếc vẫn bị đuổi ra ngoài như cũ, phịch một tiếng đóng lại cánh cửa từ bên ngoài.
Thi Ngưng Vũ lúc này cũng đang ở ngoài cửa, lý do ả không đi chủ yếu là vì cảm thấy mình phải tìm cái cớ để giải thích rõ ràng.
Thấy Diêm Hình bị đuổi ra ả lập tức nói: "Diêm Hình ca ca, kỳ thật vừa rồi là " muội muội " khát nước, Tiểu Đào mới rót chén nước, kết quả " muội muội " ngủ quá mơ hồ, nước bị nàng tự mình làm đổ."
Hai chữ "muội muội" này đương nhiên là nói Thẩm Bân, Tiểu Đào là nha hoàn bên người Thi Ngưng Vũ.
Diêm Hình vốn dĩ bởi vì thái độ của Thẩm Bân vô cùng khó chịu, lúc này căn bản không để ý tới ả, nhìn về phía Tiểu Đào giọng nói không cảm xúc nói: "Dám hắt nước trà vào đại thiếu nãi nãi, người tới, trượng hình."
Bên cạnh lập tức liền có gia đinh muốn động thủ, Tiểu Đào lúc này mới kinh hoảng vội vàng quỳ xuống: "Đại thiếu gia, Tiểu Đào không phải cố ý, tiểu thư cứu em."
"Thi Ngưng Vũ đã gả vào Diêm gia, xưng hô là nhị thiếu nãi nãi, ngay cả lời nói cũng nói sai, vả miệng." Diêm Hình lạnh lùng nói.
Trượng hình còn chưa bắt đầu đâu, Tiểu Đào đã bị ăn mấy cát tát vào mặt trước, gia đinh đánh rất mạnh tay, mặt Tiểu Đào lập tức sưng vù lên, thậm chí ngay cả tiếng tha mạng cũng có chút mơ hồ không rõ.
Vẻ mặt Thi Ngưng Vũ không tốt, đương nhiên không phải ả đau lòng Tiểu Đào, mà là Diêm Hình vừa nhìn liền biết không tin tưởng lời ả nói.
Diêm Hình vừa định xử trí đến Thi Ngưng Vũ, cửa phía sau liền mở ra, Thẩm Bân đã mặc xong quần áo đi ra, Tiểu Đào đang kêu la thảm thiết vì bị gia đinh đè xuống đất trượng hình, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi phớt lờ.
Diêm Hình tới gần Thẩm Bân một bước muốn ôm eo cậu, lại bị cậu né tránh, một ánh mắt cũng không bố thí cho.
Tâm tình không tốt, ai cũng đừng muốn tới gần!
Diêm Hình trong lòng càng nghẹn.....
"Dẫn người tới phòng ta hất nước ta, cho nha hoàn của ngươi gánh tội thay liền nghĩ xong việc?" Thẩm Bân trào phúng nhìn Thi Ngưng Vũ.
Ả nhìn hai người trước mắt hỗ động sắc mặt vô cùng không cam lòng, rõ ràng ánh mắt Diêm Hình lúc trước vĩnh viễn đều đặt trên người mình, dựa vào cái gì hiện tại lại để ý tiện nhân kia như vậy! Ả lập tức phản bác nói: "Tiểu Đào chỉ là trượt tay."
Thẩm Bân xoay người vào nhà nhanh chóng xách theo ấm trà bằng sứ đi ra, bước tới trước mặt Thi Ngưng Vũ: "Trượt tay?"
Thi Ngưng Vũ còn không biết cậu muốn làm gì, có chút phòng bị không cam lòng yếu thế gật gật đầu, vừa định nói chuyện, Thẩm Bân cầm ấm nước đổ lên mặt ả: "Tôi trượt thử! Trượt tay! CMN! Tay! Cũng! Trơn! Quá! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!" Mỗi một câu liền đập một cái, tuyệt không nương tay.
Mới đầu hai cái đập trúng mặt Thi Ngưng Vũ, nhưng ả hét lên một tiếng dùng bàn tay bảo vệ mặt, những cái khác đều dừng trên đầu và người, Thẩm Bân còn chưa hết giận, sau đó dùng chân đá.
Nha hoàn bên cạnh không dám tiến lên ngăn cản, bọn hạ nhân trong sân không chỉ có khiếp sợ, trong lòng càng như bình ngũ vị bị đánh đổ, không phải nói Diêm đại thiếu gia cực kỳ yêu Thi Ngưng Vũ sao? Việc trước mắt thoạt nhìn có vẻ không quá giống với trong tưởng tượng.
Sau khi Thẩm Bân đánh xong, bình còn chút nước, đổ từ đầu xuống người Thi Ngưng Vũ, ả đã sớm khóc rồi, ngồi xổm trên mặt đất che mặt lại.
Thẩm Bân khinh thường nói: "Chút năng lực thừa nhận này còn muốn đấu với ta?" Cậu hung hang đem ấm nước ném lên người Thi Ngưng Vũ: "Tu luyện thêm mấy năm nữa rồi lại đến tìm ta đi!"
Mà lúc này Tiểu Đào đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, Thẩm Bân thuận tiện hô một tiếng: "Dừng tay, bao nhiêu gậy rồi?"
Cuối cùng ở hiện trường lúc này cũng không có hạ nhân nào không rõ địa vị của Thẩm Bân ở Diêm gia, lập tức có gia đinh mở miệng: "Thưa đại thiếu nãi nãi, mới vừa gậy."
Thẩm Bân nhìn Diêm Hình mặt vô biểu tình đứng cách đó không xa: "Tôi đánh tiểu tình nhân của anh, không ý kiến chứ?"
Diêm Hình nghẹn một cái, hoàn toàn không biết bản thân đang chơi game, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, lại tìm không ra ngọn nguồn, bị cưỡng ép chấp nhận, lại vẫn ý đồ giải thích: "Lòng tôi chỉ có một mình em...."
"Ít nói nhảm!" Thẩm Bân biết mình không chịu được lời ngon tiếng ngọt của Diêm Hình, dù sao đối phương lúc trước nửa ngày không ra một câu lời hay, sau khi mất trí nhớ trong miệng lại trơn tru, lập tức ngắt lời nói: "Tiểu Đào chỉ là chịu sai sử đã bị đánh gậy, Thi Ngưng Vũ ít nhất cũng phải nhận con số ngang bằng đúng không?"
Gia đinh có chút ngây người, đại thiếu nãi nãi sai đánh nhị thiếu nãi nãi, này...
Diêm Hình: "Đánh!" Không chút do dự nói.
......Gia đinh lập tức động động tay, trực tiếp kéo Thi Ngưng Vũ, người nọ quả thực không dám tin tưởng khóc sướt mướt: "Diêm Hình ca ca!"
"Che miệng cô ta lại!" Thẩm Bân hừ lạnh một tiếng: "Gọi ai ca ca? Về sau nghe được ngươi gọi một tiếng đánh ngươi một lần!"
Gia đinh thật đúng là rất nhanh tìm được đồ vật chặn lại miệng Thi Ngưng Vũ lại, gậy, một gậy cũng không thiếu.
Trong lòng Thẩm Bân lúc này mới dễ chịu hơn, cậu không phải để ý bị hắt nước, mà là tính tình khi rời giường hơn nữa lúc trước mình ngay cả quần áo cũng chưa mặc, trước mặt mọi người, bọc chăn, vô cùng khuất nhục!
Vì sao Thẩm Bân lại cho Diêm Hình một cái tát? Mình đang ở trong phòng ngủ, người đàn ông này sướng xong ra ngoài cũng không biết nhìn cửa đã đóng hay chưa?
Nếu ở thế giới hiện thực, Diêm Hình tuyệt đối sẽ không phạm vào loại sai lầm cấp thấp này, nhưng thế giới game thì khó tránh khỏi, vốn là nơi chốn đều có nguy hiểm, ngay cả gã sai vặt và nha hoàn cũng không phải tự hắn huấn luyện, sử dụng cũng không quá mức thuận lợi.
Quan trọng là, Diêm Hình không biết xung quanh nguy hiểm, hắn không có ký ức, ai không có việc gì ở trong nhà mình còn đề phòng khắp nơi? Cũng không có chứng vọng tưởng bị hại.
Cho nên việc này nói cho cùng Diêm Hình đúng là oan uổng, nhưng Thẩm Bân đã giận chó đánh mèo hắn, giáo huấn người khác rồi nhưng khắp người vẫn còn đau, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang có ý đồ tới gần mình, a! Gần nhất tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện đó.
Dù sao Thẩm Bân mới chỉ có tuổi, cho dù hắn qua rất nhiều sinh nhật tuổi, nhưng vẫn là tuổi còn tùy hứng, có thù tất báo.
Thẩm Bân chậm rì rì đi vào phòng, ném việc bên ngoài cho Diêm Hình giải quyết tốt hậu quả, phịch một tiếng đóng cửa lại, khóa lại từ bên trong, như vậy mới an toàn.
Mèo đen lúc này mới vừa trở về, nó thăm dò cả buổi, Diêm gia hết thảy đều bình thường muốn chết, nơi ầm ĩ nhất cư nhiên là trong viện của mình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Bân cởi quần áo một lần nữa bò lên trên giường, bây giờ đang mặc đồ ngủ.
Thi Ngưng Vũ bị nâng trở về, cho dù kịp thời xem đại phu cũng ít nhất phải nằm trên giường hơn nửa tháng, Diêm Hình cho rằng sau khi ả tỉnh lại chắc chắn sẽ khóc lóc đòi về nhà mẹ đẻ, rất hợp ý mình, kết quả không biết nữ nhân này nghĩ gì, vẫn không chịu ly hôn với Diêm Thương, ăn vạ ở Diêm gia có chết cũng không chịu đi.
Diêm Hình còn thay đổi một lượt tất cả người hầu hạ Thẩm Bân, đám lúc trước cho Thi Ngưng Vũ vào trực tiếp sa thải, phải biết là Diêm gia không chỉ khó vào, đãi ngộ đối với hạ nhân cũng khá tốt, thời đại này tương đối loạn, có thể tiến vào Diêm gia vô cùng không tệ, người bị sa thải liền phải khóc đến chết.
Buổi trưa, Diêm Hình tự mình gõ cửa Thẩm Bân: "Bân Bân, nên ăn cơm."
Thẩm Bân cũng không để bụng mình chịu thiệt, liền mở cửa cho người vào, chỉ là khi đối phương đút cho cậu, lại bị né tránh, không ăn.
Diêm Hình có thể nhận ra Thẩm Bân không vui, hắn nghĩ nghĩ nói: "Là tôi sai, để em chịu ủy khuất, tiểu bảo bối muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được."
Thẩm Bân cười lạnh một tiếng: "Không dám, bằng không tình nhân nhỏ bé khác của anh lại tới tìm tôi gây phiền toái thì phải làm sao?"
Thi Ngưng Vũ còn không phải là vì Diêm Hình mới tìm cậu phiền toái sao?
"Tôi thật sự không có...." Diêm Hình sắc mặt không đổi, nhưng khóe môi mím chặt lại bại lộ khẩn trương và hoảng loạn trong lòng hắn: "Trong lòng tôi chỉ có một mình em."
Là một tinh thần lực giả, có thể thành lập tinh thần liên kết với người mình yêu, cho dù mất trí nhớ, hơn nữa tinh thần lực bị hạn chế, người đàn ông này cũng bị bức cho không biết làm thế nào để truyền cảm xúc của mình cho Thẩm Bân.
Người nào đó giương mắt nhìn Diêm Hình, Thẩm Bân không hiểu biết về tinh thần lực cho lắm, nhưng lúc này cậu có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết của người trước mắt, còn có một chút xíu khẩn trương không thể khống chế.
......Khẩn trương? Diêm Hình sẽ khẩn trương? Thẩm Bân thực hoài nghi, cuối cùng không nhịn xuống, ăn miếng cơm giảm bớt chấn kinh, có phải mình bức quá chặt nên khiến người đàn ông vô tình lạnh lùng như vậy cũng trở nên khẩn trương hay không.
"Ừ." Thẩm Bân tốt xấu vẫn đáp lại một tiếng, sau đó liền bắt đầu ăn cơm, trong phòng im ắng.
Diêm Hình sau đó muốn đút cho cậu, người nào đó vẫn lẩn tránh như cũ.
Buổi chiều Diêm Hình trực tiếp phân phó xuống, Diêm gia tạm thời có chuyện gì thì đi tìm Diêm Thương xử lý, quản gia tỏ vẻ đã biết, vừa lúc tiện thể đi xem con trai nhỏ nhà mình một chuyến.
Diêm Thương vốn dĩ cũng muốn phủi tay làm chưởng quầy, sau đó quản gia liền chậm rì rì nói ra chuyện nhị thiếu nãi nãi buổi sáng dẫn người đi bắt nạt đại thiếu nãi nãi......
Không biết vì sao, khi nhắc tới Thi Ngưng Vũ, Diêm Thương theo bản năng nhìn về phía Yến Trì, phát hiện y rất ngoan ngoãn, liền lập tức không cho quản gia nói nữa, hắn xử lý sự tình còn không được sao?
......
Thẩm Bân ngủ trưa, Diêm Hình muốn ngủ cùng cậu, kết quả bị vô tình cự tuyệt.
Hắn đành phải ngồi ở mép giường xoa bóp vai cho cậu, vốn dĩ Thẩm Bân muốn trực tiếp đuổi người đi, kết quả tay nghề của đối phương quá tốt, tựa hồ rất quen thuộc huyệt vị, người nào đó liền trầm mặc trong chốc lát, bị xoa bóp ngủ rồi.
Tận đến khi tỉnh lại, Diêm Hình còn đang ở bên cạnh, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn nước và điểm tâm đặt trên tủ đầu giường, tự mình giúp người mặc quần áo.
Thẩm Bân: "......"
Mèo đen vẫn như cũ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn Diêm Hình cơ hồ hóa thân thành nô đối với ký chủ nhà mình, dùng sức liếc mắt: Nhõng nhẽo đòi quần áo! Quần áo!
Thẩm Bân nhìn mèo đen giống như bị động kinh: "...." Suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được đối phương có ý tứ gì.
Người nào đó không tình nguyện đi tới tủ quần áo, làm bộ làm tịch chọn lựa nói: "Quần áo này tôi không muốn mặc, không quá thích."
Diêm Hình vô cùng thức thời mở miệng: "Tiểu bảo bối chờ tôi một chút." Hắn lập tức đi ra cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo mang tới đây.
Mèo đen cảm giác có chút mê mang, đã xảy ra chuyện gì? Ký chủ căn bản không cần làm nũng, bộ dáng còn thực kiêu ngạo!
Quần áo chưa tới, Thẩm Bân nhàn nhã dựa vào đầu giường, Diêm Hình bưng chén nước tới cạnh miệng cậu, người nào đó nhìn hắn một cái, chung quy không từ chối, nho nhỏ nhấp hai ngụm.
Diêm Hình đặt chén nước xuống lại bắt đầu đút điểm tâm, bộ dạng mặt vô biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, động tác mềm nhẹ, nhất cử nhất động toàn cảnh đẹp ý vui, hơn nữa ngũ quan Diêm Hình sâu sắc lạnh lùng, Thẩm Bân thiếu chút nữa đầu hàng.
Chờ nha hoàn mang quần áo tới, Diêm Hình đuổi các nàng đi, giúp người nào đó thay từng bộ một, chỉ cần Thẩm Bân chưa nói hài lòng, hắn tuyệt đối không ngại phiền.