Phật Môn Ác Thê

chương 4: tiểu nhân ti bỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, đáy mắt Âm Tế Thiên hiện lên hung quang, tay phải bị kìm đột nhiên dùng sức lật ngược lại bẻ quặp cánh tay của tên đệ tử đứng bên phải.

Tên đệ tử đứng bên phải kêu thảm một tiếng, nhanh chóng buông lỏng Âm Tế Thiên ra. Cũng lúc đó Âm Tế Thiên nhanh nhẹn xoay thân, nắm lấy cánh tay tên đệ tử Thuần Trần phái bên trái, đưa chân đá mạnh một cái, ‘rắc rắc’ hai tiếng, cánh tay của tên đệ tử Thuần Trần phái bên trái cũng giống như tên vừa rồi, gãy nát, sau đó ngã xuống đất ngất xỉu.

Thanh Phong cùng Thanh Bảo chưa thấy được động tác của Âm Tế Thiên thì đã thấy hai tên đệ tử kia ngã xuống đất không dậy nổi. Thanh Phong cùng Thanh Bảo sửng sốt, bị động tác và thủ đoạn tàn nhẫn của Âm Tế Thiên làm cho kinh ngạc vô cùng, theo sau đó sắc mặt cũng đại biến, không nghĩ tới Tịch Thiên đã biến thành người bình thường rồi, thế mà còn có thể phản kháng lại đệ tử tu chân.

Âm Tế Thiên còn cố phóng đến tên đệ tử Thuần Trần phái ban nãy đá hắn, bồi thêm một cước vào ‘chỗ yếu hại’ của gã. Kỳ thực có thể chế trụ được hai đệ tử Thuần Trần phái cũng có nguyên nhân, nếu không phải hai tên đệ tử này chỉ là sơ kỳ của Luyện Khí, hơn nữa lại sơ suất coi hắn như người thường, hắn cũng không có khả năng đánh trả, chỉ là thừa dịp mà thôi.

Thanh Phong nhìn hai tên đệ tử đã bất tỉnh, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn: “Được! Được lắm! Cũng dám đả thương đệ tử Thuần Trần phái chúng ta, đợi đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi giống như một con chó, quỳ xuống đất mà cầu xin ta tha thứ!”

Nói xong, hắn lập tức phóng ra linh áp hướng Âm Tế Thiên đánh đến.

Chỉ có người tu chân vượt khỏi Trúc Cơ kỳ mới có thể phóng xuất ra linh áp cường đại, và cũng chỉ có người bình thường hoặc người có tu vi thấp hơn mới chịu ảnh hưởng bởi nó.

Âm Tế Thiên nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, hô hấp trở nên khó khăn, hơn nữa hai chân như nhũn ra, toàn thân bị một cỗ hơi thở cường đại ép tới run lên, còn có một loại khó chịu nói không nên lời đang đánh mạnh vào lục phủ ngũ tạng. Lúc này, hắn không thể không thừa nhận, mình ở trước mặt người tu chân quả thật là kẻ yếu, bất quá, hắn cũng sẽ không dễ dàng chịu thua!

Âm Tế Thiên âm thầm cắn chặt răng, cố hết sức trụ vững thân mình, không ngã xuống. “Ngay cả linh áp của ta cũng không thể chịu đựng được, quả nhiên ngươi đã biến thành phế vật vô dụng!” Thanh Phong khinh bỉ nhìn Âm Tế Thiên đầu đầy mồ hôi, thấy hắn như cũ không chịu khuất phục liền vươn người, tăng lớn uy lực của linh áp.

Âm Tế Thiên mím chặt môi, thấy mình sắp lần nữa quỳ rạp xuống, bên tai đột nhiên vang lên tiếng dã thú gào thét, ngay sau đó không biết từ đâu toát ra hai cái bóng trắng, hung mãnh mà hướng tới Thanh Phong. Thanh Phong bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức cả người bị đẩy ngã xuống đất một cái rầm. Trong lòng gã hốt hoảng, cuống quít rút kiếm chém tới.

Thanh Bảo sửng sốt, lúc nhìn thấy rõ hai cái bóng kia, sắc mặt đại biến, cuống quít ngăn cản: “Sư huynh, dừng tay!”

‘Keng’ một tiếng, lưỡi kiếm của Thanh Phòng dừng lại trên răng nanh sắc bén của bóng trắng.

“Sư huynh, là Lang Nha và Cực Hồ!”

Thanh Phong vừa nghe, lúc này mới chú ý tới thứ nhào vào bọn hắn là Lang Nha và Cực Hồ mà bọn họ nuôi dưỡng. Chúng nó là yêu thú cấp ba, là quà của sư phụ đưa cho gã và Thanh Bảo, khi bọn hắn tấn chức Trúc Cơ. Thanh Phong cắn chặt răng, dùng sức đưa chân đá mạnh vào bụng Lang Nha một cái. Nháy mắt Lang Nha văng xa ba trượng. Thanh Bảo nhanh chóng thừa cơ đẩy Cực Hồ ra. Thanh Phong phẫn nộ: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao hai con súc sinh này lại đột nhiên công kích ta?”

Yêu thú bị khế ước nếu không có chủ nhân ra lệnh hoặc là chủ nhân gặp thương tích, nó sẽ không tùy ý mà công kích người khác, huống chi người bị công kích lại là chủ nhân của nó, chuyện này thật sự có chút kỳ quái.

Thanh Bảo cũng một đầu mơ hồ: “Ta cũng không rõ ràng lắm đây là chuyện gì xảy ra, Cực Hồ vẫn luôn ở trong túi ta, ta không có triệu hồi chúng!”

Yêu thú một khi bị đặt trong túi thú nếu như không có chủ nhân triệu hồi thì sẽ không thể rời đi túi thú. Thanh Phong nhìn yêu thú của mình đang nhe răng gào thét với chính mình, không khỏi buồn bực: “Quả là tà môn” Thanh Bảo cũng phát hiện yêu thú của gã có vấn đề, tựa hồ có chút không khống chế được. Thanh Phong thu hồi ánh mắt, cầm kiến đâm tới phía Âm Tế Thiên, liên tiếp xuất hiện sự tình không như ý, khiến gã giận đến không kiềm được, gã cũng không tin hôm nay không bắt được người này.

Âm Tế Thiên vừa mới hòa hoãn được hơi thở, chỉ thấy Thanh Phong hùng hùng hổ hổ như muốn dồn hắn vào chỗ chết, đầu óc vội vàng hoạt động. Hắn hiện tại là người thường, tất nhiên không thể cùng Thanh Phong cứng đối cứng.

Ngay lúc hắn nghĩ đến cách thoát thân thì hai yêu thú lại lần thứ hai nổi lên cơn điên, đánh về phía Thanh Phong, trong đó Lang Nha phun ra đầy băng nhọn sắc bén, đâm thẳng hướng Thanh Phong.

Thanh Bảo kinh hãi, vội rút kiếm chém đứt băng. Ngay sau đó Thanh Phong cùng Thanh Bảo cùng đánh nhau với khế ước thú của mình. Hai con thú tuy rằng chỉ là yêu thú cấp ba nhưng mà đối phó với người tu chân thuộc sơ kỳ Trúc Cơ thì vẫn dư dả. Mới đầu, Thanh Phong cùng Thanh Bảo còn có thể đánh trả hai chiêu, dần dần càng cố càng hết sức, trên người rất nhanh bị yêu thú cắn trúng.

Âm Tế Thiên tuy rằng không rõ Thanh Phong bọn họ vì sao lại đấu tranh nội bộ, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi. Trong đáy mắt thoáng hiện lên hung quang, vô thanh vô tức rút ra thanh kiếm ở bên hông của tên đệ tử Thuần Trần phái. Thừa dịp bọn Thanh Phong đánh nhau không để ý, hắn hướng Thanh Phong đâm tới. Thanh Phong đang cùng Cực Hồ đánh nhau, thoáng nhìn thấy bóng người, trong lòng thất kinh cuống quít, thập phần chật vật tránh thoát công kích của Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, ngươi là cái đồ tiểu nhân ti bỉ!”

Âm Tế Thiên không thèm để ý môi nhẹ mỉm cười, không chút nào để ý lời gã mắng. Hắn không phủ nhận mình chính là loại người ‘thừa dịp ngươi không chú ý, ta sẽ lấy mạng ngươi’ này. Đối với kiểu ti bỉ đánh lén đã sớm làm đến quen tay quen chân. Hiện tại không nhanh giải quyết Thanh Phong, chẳng lẽ lại để cho bọn họ có cơ hội tới nhục nhã mình hay sao? Âm Tế Thiên không để cho Thanh Phong có cơ hội thở gấp, lần thứ hai hướng chỗ yếu hại của gã đâm kiếm tới.

Thanh Phong vốn là đối phó với yêu thú cấp ba đã cảm thấy phi thường cố sức, huống chi hiện tại thêm một Âm Tế Thiên, càng phiền lòng chính là Âm Tế Thiên thập phần giảo hoạt, thế nhưng biết tránh ở phía sau Cực Hồ, thừa dịp gã chưa chuẩn bị đột nhiên lao đến, cho gã một kích. May mắn, mấy lần gã đều né được. Hiện giờ gã đã lùi xuống thế hạ phong, nếu tiếp tục chỉ sợ tình huống đối với gã không được tốt. Đáy mắt Thanh Phong hiện lên hàn quang, lấy từ trong không gian ra một tờ phù chú, phóng tới phía Âm Tế Thiên.

Mắt thấy tờ phù chú sắp chạm đến Âm Tế Thiên, đột nhiên bóng trắng hiện lên, thay Âm Tế Thuên đỡ lấy, theo ma sát mà nổ mạnh, Lang Nha bị tạc đến da tróc thịt bong, sau đó ngã trên mặt đất. Thanh Phong nhìn yêu thú của mình thế nhưng vì bảo hộ Âm Tế Thiên mà bị phù trú tạc thương, không khỏi sửng sốt. Ngay lúc gã đang sợ run, thì Cực Hồ hung mãnh mà đem gã đè xuống đất, đồng thời lợi kiếm trong tay Âm Tế Thiên cũng đặt trên cổ gã.

Thanh Bảo ngẩn ra, lo lắng hô: “Sư huynh!”

Đúng lúc này ngoại viện đột nhiên vang lên thanh âm lãnh khí: “Là người phương nào, dám ở nơi đây đùa giỡn?”

Truyện Chữ Hay