Phật Môn Ác Thê

chương 15: lễ vật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ánh mắt, hai ánh mắt, ba ánh mắt, bốn ánh mắt, năm ánh mặt… hai mươi ba ánh mắt. Trong lòng Âm Tế Thiên yên lặng bi thống, hắn như thế nào vội vàng như vậy, tưởng là thoát lại thoát không được. Ngay lúc hắn trộm nghĩ quay lại rừng trúc thì một đạo lệ quang kéo tới. Âm Tế Thiên ngã thật mạnh xuống chân của hơn hai mươi ánh mắt, lập tức bị người thô lỗ kéo vạt áo lên.

“Sư phụ, tiểu tặc này thật sự lớn mật, ban ngày ban mặt mà dám lẻn vào Bắc phủ! Đệ tử nghĩ nên giao hắn cho quan lại, để cho họ hảo hảo thẩm vấn hắn!”

“Vứt đến chỗ quan lại thì quá dễ dàng cho hắn, đệ tử cho rằng đập hắn một trận để răn đe, khiến cho đám người dám vọng tưởng đến Bắc gia biết Bắc gia chúng ta không dễ chọc!”

Những người khác gật gù đồng ý. Nghe vậy Âm Tế Thiên mí hí mắt, trong con ngươi hiện lên hàn quang. Đám người trước mặt này không có biểu lộ ra vẻ phẫn nộ khi bắt được tiểu tặc, mà chỉ cười trộm vui sướng khi người gặp họa, thực rõ ràng là vì túm được mình mà lắc qua lắc lại. Nếu hắn đoán không sai, bọn họ phải là biết thân phận của hắn.

Vị trung niên nam tử đứng trong một đám hơn hai mươi người trẻ tuổi, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: “Cứ làm thế đi”

Vừa mới nói xong, một đạo âm thanh tức giận vang lên: “Họ Bắc, ngươi nếu dám khó xử Tịch Thiên, hoặc là đối Tịch Thiên không tốt, bần tăng nhất định không để cho ngươi sống yên ổn!”

Đây không phải âm thanh của Tịch Thiện sao? Hắn như thế nào cũng tới Bắc Hoàng Thành?

Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt, ánh mắt không kìm được tìm kiếm trong đám người.

“…”

Đám đệ tử Bắc gia cũng nhìn chung quanh, muốn tìm ra chỗ ẩn thân của người đang nói chuyện. Tiếp đó lại truyền đến một đạo âm thanh ôn hòa: “Tịch Thiện sư huynh, người xuất gia lấy từ bi làm trọng, ngài có thể nào lại uy hiếp Bắc thí chủ chứ?”

Mọi người vừa nghe đến hai chữ Tịch Thiện, sắc mặt hơi đổi, mà ngay cả trung niên nam tử được xưng là trưởng lão sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Lúc này Bắc gia đệ tử nổi danh kinh hô ra tiếng: “A, đây là cái gì?”

Tên đệ tử kia nhặt lên một phong thư cùng một khối ngọc trắng tứ diện: “Là ngọc bài dẫn âm!”

Ngọc bài dẫn âm là ngọc khối dùng để thu âm, mặt trên điêu khắc phù triện phức tạp, chỉ cần rót linh khí vào là có thể đem thanh âm của mình thu vào ngọc khối, cũng giống với gửi thư. Người nhận được ngọc bài chỉ cần thúc tiến linh khí, là có thể đem thanh âm lưu trong ngọc khối phát tin ra. Âm Tế Thiên nhìn đến phong thư quen thuộc kia nhanh chóng sờ sờ g ngực của mình. Phát hiện phần lễ vật mà Vô Tịnh giao cho hắn không thấy, có lẽ là vừa rồi rơi xuống đất thì bị rơi ra!

Tên đệ tử cầm trong tay ngọc khối và phong thư kia chính là lễ vật mà Tịch Lễ để hắn đưa cho Bắc Vũ Hoành trưởng lão. Lúc này, ngọc khối lóe ra màu trắng sáng, chứng tỏ ngọc bội đã bị người thúc tiến linh khí nên đột nhiên truyền ra âm thanh, có lẽ là do cơn gió vừa rồi không cẩn thận đánh tới ngọc khối, thúc tiến linh khí của nó.

“A di đà phật, Bắc thí chủ, bần tăng đem Tịch Thiên giao vào tay ngài, xin hãy nhớ rõ lời thề của ngài với bần tăng, phải đối đãi Tịch Thiên thật tốt.”

Âm Tế Thiên nghe ra thanh âm của Tịch lễ, là từ trong khối ngọc phát ra. Chính là khi nghe Tịch Lễ nói, lại khiến hắn nhíu chặt mày. Ý tứ trong lời nói là Tịch Lễ để hắn đến Bắc gia đưa lễ vật, trong đó đã sớm có dự mưu. Bỗng nhiên, trong não hắn hiện lên một việc, nhớ rõ trước khi hắn tiến vào gia, Bắc gia quản gia đã từng nói một câu ‘Ngài là Tịch Thiên tiểu sư phụ đến từ Vạn Phật tự đúng không?’. Lời này có nghĩa Bắc gia không có nhận sai người, kia…

Âm Tế Thiên không dám tiếp tục suy nghĩ thêm.

Từ ngọc khối, tiếng Tịch Lễ nói còn có Tịch Thiện ồn ào đệm theo: “Họ Bắc, người rốt cục có chủ ý gì với Tịch Thiên. Hắn hiện tại đã là người thường rồi, ngươi…”

“Tịch Thiện!” Trong ngọc khối phát ra tiếng trách cứ không mấy vui vẻ.

“Sư bá!” Tịch Thiện phi thường không cam lòng, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó hướng sư bá Hư Thực khẩn cầu: “Sư bá, ngài là trưởng lão, ngài nói chuyện so với Tịch Lễ phân lượng còn lớn hơn, tin tưởng họ Bắc sẽ không dám làm gì!”

Ngọc khối đột nhiên yên tĩnh trở lại, cũng có lẽ là do Hư Thực là cao tăng đắc đạo, không thể nói ra lời uy hiếp giống như Tịch Thiện. Ngọc khối yên tĩnh hồi lâu mới phát ra âm thanh thuần hậu của Hư Thực trưởng lão: “A di đà phật, Bắc thí chủ, Hư Không sắp xuất quan!”

Bắc gia đệ tử hít vào một ngụm lãnh khí: “…”

Má ơi, không hổ là cao tăng đắc đạo, lời nói ra tuy không có mang tính uy hiếp, tuy nhiên khiến người ta kinh sợ dựng cả tóc gáy. Hư Không à ai? Đương nhiên là trụ cột của Vạn Phật tự, là người có cảnh giới cao nhất trong Tu Chân giới, chỉ cần hắn tùy ý dậm một chân, có thể làm cho cả Tu Chân giới run rẩy.

“Hắc hắc! Đệ tử như thế nào liền quên sư phụ! Họ Bắc, nghe kỹ, Vạn Phật tự chính là nhà mẹ đẻ của Tịch Thiên!”

“Hừ! Ngươi thật sự là đến Bắc gia, thật mất mặt!” Đây là thanh âm của Hư Vô trưởng lão.

“A di đà phật khiến Bắc thí chủ chê cười! Lòng phật từ bi, mong rằng lệnh lang sớm khang phục!”

Ánh sáng trắng của ngọc khối nháy mắt tiêu tan, biến trở về khối ngọc bình thường. Không khí xung quanh đọng lại, ai cũng không dám lên tiếng.

Truyện Chữ Hay