Solo: Loli666
=============================
Lễ hội thể thao đã tới. Thời tiết hoàn hảo và mọi người đều phấn khích.
Khi sự kiện diễn ra, mọi người đều có thể tự do trên sân thể thao. Và ba chúng tôi đã vui vẻ dõi theo những sự kiện.
Ném trứng, đi tìm đồ vật, chân sào, kéo co, thi nhảy và nhiều thứ khác. Ngồi coi liên tiếp các sự kiện khá là ấn tượng. Yukishiro-san chơi ném trứng và Hasuike thi kéo co. Còn với tôi, đó là trò nhảy dây nhóm. Tất cả năm hai đều tham gia điệu nhảy Sodan Bushi, và cùng cả trường tham gia Đi tìm đồ vật.
Cả một hồi sau, thi chạy tiếp sức năm hai được mong chờ, cuối cùng cũng tới.
“Hai cậu cố lên!”
Hasuike và tôi giơ ngón trỏ với Yukishiro-san.
“Tôi cố hết sức vào phần mình, mọi thứ sau đó nhờ cậu.”
Sau lời của Hasuike, tôi cũng đáp lại.
“Những người chạy đầu, hãy vào vị trí!”
Hasuike rời đi theo tiếng thông báo từ Chủ tịch hội học sinh.
Yukishiro-san và tôi đứng đó nhìn cậu ấy vào tư thế chuẩn bị. Bài nhạc truyền thống dành cho chạy tiếp sức “Hellish Orpheus” vang lên từ những chiếc loa.
“Chuẩn bị, sẵn sàng, XUẤT PHÁTTTTTT!!!!”
Bang.
Tiếng súng hiệu bắn lên không và bốn người đồng loạt lao đi.
“Cậu làm được mà, Hasuike-kun!”
Yukishiro-san và các bạn cùng lớp cổ vũ hùng hồn nhất có thể. Tiếng hét của chúng tôi truyền tới, có thể thấy mặt Hasuike tươi hẳn lên. Và rồi, những người đi đầu truyền gậy cho thành viên chạy kế.
Lớp tôi có 31 học sinh, gậy tiến sức lần lượt được truyền đi và dần dần đi tới hồi kết.
“Phải làm sao đây... tớ nghĩ là sắp tới lượt mình rồi…”
Yukishiro-san trở nên trắng bệch khi dần tới lượt cô.
“Này, bình tĩnh đi Yukishiro-san, chúng ta đã luyện tập vì chuyện này mà. Cậu sẽ ổn thôi.”
“C-cảm ơn. Mà, Ichinose-kun, cậu có thể đưa tay ra không?”
“Tay? Được thôi.”
Tôi cũng không hiểu cô ấy muốn làm gì nhưng vẫn đưa tay ra. Cô bắt lấy nó rồi vỗ nhẹ.
“Huh…”
“Tớ nghĩ có hiệu quả đấy. Cảm ơn Ichinose-kun, tớ thấy tự tin hơn rồi.”
“U-ừm...”
Khuôn mặt trắng trẻo ấy giờ đã ửng hồng tràn đầy sinh lực. Tôi mỉm cười và vẫy tay khi cô ấy rời đi, nhưng tôi chỉ có thể thấy trái tim đang đập mạnh.
Khi Yukishiro-san nhận lấy gậy, mái tóc bồng bềnh trong gió khi cô cố chạy nhanh nhất có thể. Tôi nhận ra bản thân đang chăm chăm nhìn bóng hình ấy. Khi đến vạch, cô đã thành công truyền gậy cho người tiếp theo. Hoàn thành nhiệm vụ, mắt chúng tôi chạm nhau và cùng nở một nụ cười.
Giờ chỉ còn việc của tôi, cũng là phần quan trọng nhất.
Hiện tại, Lớp 2 đang dẫn đầu với cách biệt đáng kể, trong khi lớp chúng tôi đứng hạng 2 với lớp đứng hạng ba đang giằng co quyết liệt. Những người chạy cuối: Kirigaya, tôi, học sinh lớp 4 và 3 sẵn sàng tư thế.
Ai ai cũng duỗi cơ và lắc cổ tay, trừ tôi vẫn đứng yên đó. Học sinh Lớp 4 quay sang Kirigaya.
“Tên từ bên Lớp 1 đó là dân nghiệp dư à?”
Tôi khá chắc bọn họ đều ở trong đội chạy tiếp sức.
“Thằng đó cũng trong đội chạy đấy. Nhưng nó đã bị bạn gái bỏ nên giờ bị quẩn trí luôn rồi. Hahaha!”
"........''
Dường như Kirigaya đang nhầm tôi là Hasuike.
“Thì, tên ấy chẳng thể thắng tôi trong bất kỳ khoản nào. Kể cả là chạy hay tình y-”
“Gậy sắp tới.”
“A-ah, vậy tôi đi đây.”
Với điệu cười vênh váo, Kirigaya sẵn sàng nhận gậy và trước đó không quên đưa tay vuốt tóc.
Khoảng cách giữa vị trí thứ nhất và nhì đang ngày càng lớn. Lớp tôi bắt đầu lo lắng, nhất là Yukishiro-san và Hasuike khi họ nhìn vào bạn học đang chạy tới chỗ tôi.
Thành viên Lớp 2 đến nơi và truyền gậy cho Kirigaya.
Khi ngôi sao cuối cùng cũng lên sàn, sự chú ý của mọi người lại dồn về cuộc thi chạy tiếp sức. Dưới bầu trời tháng năm đầy nắng, tiếng trống, tiếng reo hò từ con gái và tiếng hô hào từ con trai đang hòa làm một.
Khi những người chạy cuối sẵn sàng, bài hát cũng kết thúc. Tất cả những gì cần làm là phi thẳng tới vạch đích.
Được rồi.
Người bên Lớp 4 và tôi vào thế chuẩn bị. Mục tiêu duy nhất của tôi không có gì thay đổi, bón hành cho Kirigaya. Đã đi xa thế này thì không còn đường quay lại. Tôi làm đúng như những gì Hasuike đã chỉ dẫn rất nhiều lần.
Người chạy cuối Lớp 4 đã nhận gậy.
Và vài giây sau, tay tôi cũng đón gậy từ bạn cùng lớp.
Tôi có thể cảm thấy bị gió cản lại khi phóng người tới. Tiếng hò reo nhòa đi khi tôi chỉ còn nghe được tiếng thở của mình.
Trước mặt tôi, người của Lớp 4 dường như bị đóng băng nên dễ dàng bị vượt qua.
Hiện giờ, tôi đang đứng thứ hai.
Nhưng vậy là chưa đủ.
Bóng lưng của Kirigaya lọt vào tầm mắt.
Tôi sẽ nghiền nát hắn ta.
Và rồi, gió ngược chiều đã đổi hướng.
Với mỗi bước, tôi tiến xa hơn khi bàn chân giẫm lên nền đất mềm.
Với mỗi bước, bóng lưng Kirigaya càng lớn hơn.
Giống như con thỏ kiêu ngạo, hắn nghĩ bản thân đang độc chiếm vị trí dẫn đầu. Ánh mắt chết đứng khi thấy tôi bắt kịp đó thật hả dạ.
Với mỗi bước, vạch địch càng rõ hơn khi Kirigaya và tôi đuổi sát nút nhau.
Tên này quả là át chủ bài của đội chạy, tốc độ rất là nhanh.
Nhưng không bằng tôi.
"Fuu... Kuu..."
Khi băng qua dải băng đích, tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Kirigaya từ đằng sau.
Tất cả học sinh lặng người, nhưng giây sau đó, tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp sân. Toàn bộ lớp tôi lao tới, nhấc tôi lên và tung lên trời.
“N-này mọi người, bình tĩn-”
Bởi đang trên không nên chẳng có ai nghe thấy cả. Thôi thì, cứ tận hưởng giây phút này cũng được.
Khi nhìn xuống, tôi thấy nước mắt trên khuôn mặt Yukishiro-san còn bên cạnh, Hasuike đang khóc um lên với tay trên mặt. Hai người họ hẳn đang vui lắm.
“Ichinose, cậu đúng là runner số một!”
“Nhanh lắm luôn ấy!”
“Tớ biết mà! Nếu không có cậu thì chúng ta đã chẳng được giải nhất!”
“Cậu ngầu quá đi!!”
“Người chạy cuối bên Lớp 2 là át chủ bài của đội chạy, Kirigaya-kun! Vậy mà vẫn bị cho hít khói!”
“Đáng đời thằng đó vì cứ vênh cái mặt lên.”
Có vẻ Kirigaya vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đám con gái lớp hắn có thể nhìn thấu vỏ bọc mỏng tanh ấy. Khi hiện thực ập tới, Kirigaya nằm ra đất và vô hồn nhìn vào khoảng không. Khung cảnh ấy lọt vào khóe mắt tôi.
Bầu không khí bên Lớp 2 không khác gì nghĩa trang với sự thổ thẹn. Khi bị mọi người bỏ mặc, Kirigaya quay sang nhìn về khu vực năm nhất.
Như thể là ma thuật, mắt tôi tìm thấy một nữ sinh năm nhất đang cau mày và cắn môi.
Hanabi Kisaragi.
Ôi không, bạn trai hiện tại đã bị bạn trai cũ bón hành, chắc tức lắm nhỉ. Chúa ơi. À mà, không phải tôi giận hay gì cả, chỉ là có đôi chút khó chịu. Bởi vì Hasuike, tôi đã đánh bại Kirigaya và càng có thêm lý do để mặc kệ cô ta.