Solo: Loli666
==================================
Tôi đã hẹn hò với Hanabi từ năm hai sơ trung, nhưng lại chẳng nói
với bất kỳ ai. Lý do là bởi bị Habani cấm tuyệt.
“Anh biết đấy, em là cô gái xinh đẹp được mọi người công nhận. Nếu em mà hẹn hò với senpai thì thật quá kệch cỡm và gây chú ý. Em cũng không muốn ai đánh giá về gu của mình. Nên xin đừng nói cho ai cả nhé?”
Nghĩ lại thì Hanabi mới là người muốn hẹn hò cơ mà. Vốn dĩ việc bị
ép buộc như thế thật quá vô lý.
“Từ giờ cho tới cuối đời, không đời nào senpai có bạn gái đâu nhỉ? Chẳng ai muốn hẹn hò với người như anh đâu, hay đúng hơn, phải dùng đến số âm ấy chứ. Bởi senpai đáng thương tới vậy nên em sẽ làm bạn gái anh. Em chính là người duy nhất trên đời này sẵn sàng tha thứ cho sự vô tích sự của senpai một cách vô điều kiện. Anh có hiểu không? Vì em là người cho phép anh có được vinh hạnh này nên senpai không có quyền từ chối.”
Một lời tuyên bố đầy sự sỉ nhục. Thật tình, tôi đáng lý nên từ chối mà không bị khuất phục trước Hanabi.
Nhờ lời hứa giữ kín mối quan hệ, Hanabi tiếp tục ngó lơ tôi ở trên trường.
Ví dụ như nếu chúng tôi đi qua nhau trên hành lang, cô sẽ chỉ nhìn thẳng mà không chút bận tâm.
Nếu tôi không liếc nhìn khi đó thì lúc sau, vì lý do nào đấy cô ta lại tức giận. Thành ra lúc nào tôi cũng phải đơn phương nhìn Hanabi, giống như mọi học sinh khác thần tượng cô vậy.
Nhưng giờ tôi đã được tự do.
Tôi lần nữa xác nhận điều đó khi gặp lại Hanabi trên đường đi ăn trưa.
Thường thì tôi luôn chỉ một mình nhưng hôm nay lại có rất nhiều bạn tromg lớp đi cùng.
Những người sáng nay đã mở lời ‘hãy đến căn tin cùng nhau đi’.
Chắc hẳn họ đã để tâm tới tôi nhờ cuộc nói chuyện.
Vì rất vui khi được mời nên tôi đã liền chấp nhận.
“…Iyaa, mà tớ không biết Ichinose có thể nói chuyện bình thường đấy. Từ giờ hãy tám nhảm với nhau nhiều hơn thôi nhỉ.”
Người vừa nói, Aihara cũng chính là người đã mời tôi tới căn tin. Dù tôi mới là người đã xa lánh lớp, nhưng bắt đầu từ Aihara, các bạn học cũng tỏ ra có lỗi.
“Tớ cũng vậy. Xin lỗi vì đã khiến mọi người khó xử cho tới giờ. Thật mừng khi được nói chuyện với các cậu. Lời mời hôm nay cũng khiến tớ rất vui nữa.”
“Ichinose…cậu, không chỉ đẹp mã, mà còn tốt tính nữa…”
“Không không, tớ rất ư là bình thường mà.”
Nghe tôi mỉm cười nói vậy, không hiểu sao vài bạn nữ lại hét lên ‘Kyaa~!’ với khuôn mặt ửng đỏ.
Nếu nhìn kỹ thì thậm chí cả bạn nam cũng tương tự.
Eh? Phản ứng đó là sao vậy?
“Oi, Ichinose! Cậu là bảo vật quốc gia của lớp đấy nên đừng làm nụ cười đó nhẹ tênh như thế…!”
“Bảo vât quốc gia gì chứ? Ahaha, trò đùa thật là.”
Khi tôi cười phá lên, các bạn nữ kêu ‘kyaa kyaa’ to hơn cả trước.
Và khi còn đang nghiêng đầu thắc mắc, tôi nhận ra Hanabi đang đứng ở cuối hành lang.
Có vẻ cô ta đã thấy tôi từ trước và hiện đang làm tư thế hai tay chống nạnh.
Khuôn mặt đó rõ ràng đang rất bực bội.
Là bởi tuyên bố chia tay tại phòng bệnh? Hay do tôi đã chặn liên lạc? Khoá tin nhắn LINE? Hay bởi tôi đã cắt tóc?
Tuy không biết lý do nhưng tôi có thể thấy rõ sự phẫn uất từ cô ta.
Thôi thì cũng chẳng phải chuyện của tôi nữa.
Và khi đi ngang qua Hanabi cùng các bạn học—
“Này…!”
Hẳn vì không ngờ rằng mình sẽ bị ăn bơ, Hanabi mất trí cố lên tiếng để ngăn tôi lại với giọng điệu bực bội. Song tôi mặc kệ cô ta cùng với mấy luật lệ vô lý—
Thấy thế, Aihara đứng bên cạnh hỏi ‘Cậu quen người này à?’
Tôi quay sang nhìn Aihara và chầm chậm lắc đầu.
“Nah, không hề.”
Cứng họng và choáng váng, Hanabi bối rối nhìn tôi. Phần váy bị hai tay cô nắm chặt đến nỗi nhăn hết cả.
Phản ứng đó giống như cô vừa hiểu rằng tôi đã chấm dứt quan hệ này.
Dù sao thì cũng đã kết thúc rồi.
Nghĩ vậy, tôi bước qua Hinabi.
Dù cảm nhận được ánh mắt găm vào lưng, tôi vẫn không nhìn lại.