Solo: Loli666
====================================
“…”
Hanabi lau đi nước mắt như thể cũng bất ngờ. Như giọt nước tràn ly, cô chẳng thể kiềm nén hơn nữa.
“Em biết…Hic…Senpai không hề yêu em…nhưng…Ugh…”
Cô ta đang nói đến cái quái gì vậy? Ý tôi là, đúng là tôi muốn đổi hướng tiếp cận và tìm cách giảng hòa, nhưng tình huống bất chợt này đang khiến tôi bối rối.
“Nhưng em không…muốn chấp nhận…Augh…Bởi anh là senpai duy nhất của em.”
“…”
“Em không muốn tất cả chuyện này xảy ra… nhưng đối mặt với hiện thực rằng senpai không yêu em…Ugh…anh vứt bỏ em quá thẳng thừng…em đau lắm…nên khi anh lại tốt bụng như vậy…em không thể chịu được nữa…Eugh…Ugh…”
Tôi kinh ngạc nhìn Hanabi. Sự thật rằng cô ta không bao giờ để lộ sự yếu đuối với tôi nay đã hoàn toàn thay đổi.
Kể cả trước lời nói và cử chỉ rõ ràng trước mắt, tôi vẫn không thể chấp nhận. Tất nhiên, nếu đây không phải Hanabi thì tôi đã chẳng ngờ vực như vậy. Dù gì cô ta cũng là loại người cực kỳ thù hằn
nên nếu tin cô ta, tôi sẽ bị ném về điểm xuất phát.
“Nhập tâm diễn kịch như vậy, nước đi cuối cùng của cô đấy hả?”
Với nước mắt trào dâng, cô ta hít lấy một hơi. Tuy nhiên, việc khóc nức lên khiến nó bị ngắt quãng cùng đôi vai run rẩy. Quả là một diễn viên tài năng.
“Xin hãy tin em…”
“Không đời nào.”
“Hẳn em sẽ không bao giờ thuyết phục được anh. Ý em là, em nên biết nó đã khiến em trở nên ác độc đến thế nào…”
“…”
“Senpai, cho em hỏi một điều…”
“Là gì?”
“Tại sao anh lại chia tay em…?”
Tôi bật cười gần như ngay lập tức. Vậy ra cô ta muốn biết lý do?
“Tôi có nói cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
“Em sẽ không thể biết trừ khi anh nói ra…Vì vậy, em sẽ tiếp tục hỏi…Em đã vô cùng tức giận khi bị anh vứt bỏ…Nên hiển nhiên em sẽ trả đũa…”
Sự tức giận với Hanabi đang sục sôi trong tôi. Cô ta còn chẳng nhận ra bao đau đớn và khổ sở mà tôi đã phải chịu đựng.
“Đã thế thì để tôi thông não cho cô, Hanabi. Từ cái ngày gặp mặt ở trường mẫu giáo, tất cả những gì cô làm là hành hạ tôi. Tôi đã phải sống trong địa ngục suốt mười năm trời!”
“Huh…?”
“Ngừng giả đò đi! Lần nào mở miệng, tôi cũng bị bảo là ngu, là rác rưởi. Lời nói đó làm tôi tổn thương nhưng cô vẫn tiếp tục ngày qua ngày.”
Hanabi mở to đôi mắt đỏ hoe.
“Cô là người đối xử với tôi không khác gì nô lệ với những lời lăng mạ đấy. Đừng có bảo là quên hết rồi nhé!?”
“K-không phải như thế…”
Hanabi nhăn nhó, cố cử động bất chấp cái chân đã gãy. Tôi quên sạch về việc đối xử nhẹ nhàng mà nhìn cô đầy lạnh lẽo. Dù đã thoát khỏi địa ngục và sống vui vẻ, tôi vẫn còn nhớ những ngày tháng đen tối đó.
Dù cho có làm gì thì lửa hận trong tôi sẽ không bao giờ tắt. Không phải là tôi cần tìm cách dừng nó lại. Là nạn nhân của bạo hành, cũng chẳng lạ gì khi tôi bắt đầu tự trách bản thân và chìm sâu hơn vào vũng lầy. Nhưng giờ đây, khi tôi tự đứng bằng đôi chân của mình thì điều ấy đã không còn nữa. Thay vào đó, tôi hướng cơn giận vào một Hanabi đang run rẩy. Dù cô có đang giả vờ sợ hãi hay không thì tôi cũng đếch quan tâm.
“Em chưa bao giờ…coi anh là nô lệ cả, senpai. Anh là bạn trai em mà.”
“Vậy ra bạn trai là cách cô gọi nô lệ ấy hả? Thật chẳng hiểu nổi cô nghĩ gì khi nói ra từ đó, vì cô đối xử với tôi không khác gì rác rưởi.”
“Tại sao…anh lại nói thế…? Em yêu anh nhiều lắm đấy…senpai…”
“…Cái mẹ gì cơ?”
Cùng đống diễn biến điên rồ này, mọi thứ chỉ mỗi lúc càng rối tung. Không chỉ một lần cô ta nói yêu tôi, thật chẳng hiểu nổi trong cái đầu chết tiệt đó đang chứa gì nữa.
“Cô nhận được điều gì khi khóc lóc như một con bitch rồi bỗng phun ra lời tỏ tình dối trá trắng trợn như thế?”
“Nó không phải dối trá…! Em thực sự yêu anh mà senpai!”
“Tha cho tôi đi!”
“…”
Tôi đơn giản không thể chịu nổi lâu hơn nữa.
“Nếu thực sự yêu ai đó thì sẽ không cười nhạo hay lăng mạ họ, đúng chứ? Nếu thực sự yêu tôi thì cô đã luôn cố không làm tôi tổn thương.”
“…”
“Ngược lại, cô sẽ mong tôi được hạnh phúc. Nhưng tất cả những gì cô cho tôi là sự đau khổ và tuyệt vọng vô tận.”
“……”
“Mỗi ngày ở cạnh cô không khác gì địa ngục trần gian. Chưa bao giờ tôi thấy được hạnh phúc.”
Những giọt lệ lớn lại trào ra từ mắt cô ta. Quả là thứ bitch ngu xuẩn phiền phức. Tôi quay lưng đi, chẳng muốn nhìn bản mặt ả thêm giây nào nữa. Và khi tôi đứng dậy…
“Em x…in lỗ…”
Với giọng nói yếu ớt, cô ta cất lời xin lỗi khiến tôi quay đầu lại vì sửng sốt. Kể cả lời nói và nước mắt, tôi chưa từng nghĩ Hanabi sẽ làm vậy dù cho có là diễn. Đáng lẽ cô ta thà chết chứ không chịu xin lỗi mới phải. Nói cách khác, cô đang nghiêm túc và chúng là thật lòng. Với hơn mười năm ở cạnh nhau, tôi có thể khẳng định điều đó.
“Xin lỗi…xin lỗi…em chỉ không muốn ai khác có được senpai…em yêu anh rất nhiều...xin lỗi…em chỉ sợ rằng sẽ có ai đó yêu anh…em muốn là người duy nhất biết điểm tốt của anh…nên đã khiến anh tồi tệ trước mặt họ…Em thực sự xin lỗi…”
“…”
Cái quái gì vậy…?
Tôi không muốn cô ta nhầm lẫn suy nghĩ và hành động của mình với bất kỳ ý tốt nào.
“Hanabi, cô không hề yêu tôi.”
“Không phải…em rất yêu anh.”
“Thôi đi, cô chỉ nghĩ cho bản thân thôi. Cô chưa từng quan tâm xem tôi muốn gì.”
“Đó…là bởi…em muốn độc chiếm senpai…nhưng rồi chỉ khiến anh đau khổ…đều bởi vì tình cảm méo mó của em…Ugh…Augh…”
Cô ta co quắp lại như trái bóng và khóc nức nở không khác gì một đứa trẻ. Đầu óc tôi rối bời và chỉ thể đứng nhìn Hanabi cùng sự tức giận.
“Này!---Cậu đang ở đâu!---Nè!---Ichinose!”
Một giọng nói gọi tên tôi từ xa và càng ngày nó càng trở nên rõ ràng hơn. Tôi trèo lên con dốc để đáp lại tiếng kêu ấy trong khi Hanabi vẫn không ngừng khóc. Có vẻ cả hai sẽ được tìm thấy sớm thôi.