Solo: Loli666
==============================
Sau buổi trưa, chúng tôi tiếp tục với bản vẽ cho tới lúc bầu trời dần nhuốm sắc hoàng hôn. Chúng tôi tập hợp tại địa điểm cắm trại và chia làm nhiều nhóm để chuẩn bị nấu cà ri. Hasuike, Yukishiro-san và tôi ở chung trong một nhóm năm người. Hasuike là nhóm trưởng còn bốn người còn lại lo phần rau củ trên bàn. Thành viên còn lại sẽ lo phần lửa và dụng cụ.
“Nhớ gọt sạch vỏ nhé, sau đó sẽ nấu tất cả trừ củ hành lại với nhau. Cuối cùng là chia đều ra các bát.”
“Ah, đ-được! Nghe ổn đấy!”
Vì lý do nào đấy, Yukishiro-san trông có hơi lúng túng nên tôi dừng lại cạnh cô ấy.
“Cậu ổn chứ, Yukishiro-san?”
“Ừm, chỉ là đầu tớ đang hơi trên mây chút thôi.”
“Có phải là do vụ của Kirigaya?”
“Phải… trò quấy rối đó thật tệ hại. Không chỉ Kirigaya, tớ sẽ không tha thứ cho bất cứ ai hùa theo. Nếu có người nói xấu cậu, nhất định tớ sẽ khiến họ im lặng.”
Sự tức giận và quyết tâm được viết rõ trên khuôn mặt cô. Tôi không khỏi bật cười trước nét đặc biệt đó. Nhưng tôi rất cảm kích trước thiện ý của Yukishiro-san, đồng thời một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng.
Khi được cô ấy cùng lớp bảo vệ và ở bên cạnh, lời nói của Kirigaya đã chẳng còn mấy ý nghĩa.
“Xin lỗi vì đã cười. Tớ vui vì cậu nghĩ như vậy, nhưng ổn thôi mà, tớ không bận tâm đâu.”
“Cậu nghiêm túc chứ, Ichinose-kun?”
Dù hỏi thế, đôi mắt cô vẫn đầy kiên định.
“Đừng ép bản thân quá. Chỉ cần ở cạnh những ai quan tâm tớ và mặt kệ lời nói của bọn họ là được. Hơn nữa, chúng ta nên tận hưởng buổi học ngoài trời này thay vì lo lắng vấn đề nhỏ nhặt đúng chứ?”
Tôi nở một nụ cười để xoa dịu, có vẻ cô ấy đã mỉm cười.
“Ah, cậu nói phải. Được rồi, tớ sẽ quên hết chuyện Kirigaya và chỉ dành thời gian bên cậu thôi, Ichinose-kun.”
“Ừm, làm vậy thì tớ vui lắm.”
“Vậy thì… tuy có hơi vội vàng nhưng…”
“Hm?”
“Tại…buổi lửa trại, sẽ thật tuyệt nếu…hai ta có thể ở cùng nhau…”
“Lửa trại à…”
Ở trường chúng tôi, có một truyền thuyết rằng nếu dành thời gian bên người bạn yêu tại lửa trại thì sẽ có mối tình viên mãn. Không biết Yukishiro-san có hiểu điều đó không? Khi tôi mở lời hỏi, ánh chiều tà soi rọi lên khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy.
“Cậu nghĩ tớ trẻ con tới mức tin vào truyền thuyết đó ư…?”
“K-không, không phải thế.”
Chỉ nhìn vào tình cảm cô ấy dành cho tôi cũng khiến tôi thấy xấu hổ.
“Cậu thực sự ổn khi bỏ thời gian với tớ chứ?”
Câu hỏi đó thoát ra trước khi tôi kịp ngăn lại. Đôi mắt dễ thương đó nhìn tới, như thể tôi vừa nói gì đó rất sai lầm.
“Tất nhiên rồi. Ichinose-kun là người mình yêu mà.”
“Ah, đ-được rồi… tớ cũng vui khi cùng cậu tại lửa trại.”
“Cảm ơn cậu…! Tớ thực sự rất hạnh phúc…”
Xấu hổ chết mất. Chắc là mặt tôi cũng đỏ chót như Yukishiro-san rồi.
Cả hai cười gượng. Và khi Hasuike để ý thì đã nói rằng đừng tán tỉnh nữa mà lo nấu ăn đi.
Bạn cùng lớp cũng nhảy vào chọc ghẹo khiến tôi và Yukishiro chỉ biết cười trong xấu hổ và quay lại làm việc.