Solo: Loli666
==============================
“Cậu thấy ổn khi hẹn hò tại thư viện chứ?”
Tôi gật đầu đáp lại nỗi lo của Yukishiro-san. Vài ngày trước, chúng tôi đã bàn về nơi hẹn hò. Nhưng khi được hỏi rằng có muốn đi đâu không thì cô ấy chỉ đáp rằng đâu cũng được miễn là tôi vui.
Rồi bất chợt, tôi nhận ra Yukishiro-san thường dành phần lớn thời gian tại thư viện. Đây sẽ là cơ hội tốt để biết rõ cô ấy hơn. Quan sát những việc làm hằng ngày và trải nghiệm những điều người đó thích sẽ giúp biết rõ hơn về họ.
Vì thế, chúng tôi đã tới trạm ga cuối và hướng tới thư viện thành phố cách 10 phút đi bộ. Bởi là chủ nhật nên khá đông đúc. Những người tới nghiên cứu, bố mẹ mang theo con cái đều đến đây.
“Này Yukishiro-san, ở đây có cho nói chuyện không?”
“Miễn là bên ngoài phòng học là được. Nhìn xem.”
Cô chỉ vào tấm bảng ghi quy tắc thư viện, trong đó có dòng: “Xin đừng làm ảnh hưởng tới người khác, vui lòng chỉ nói nhỏ.” Tôi nhìn quanh thì thấy một cặp sinh viên mỹ thuật đang chụp ảnh bên trong một cuốn sách. Còn ở góc phòng, một người mẹ đang đọc sách cho đứa con.
“Cậu thích thể loại sách nào vậy, Yukishiro-san?”
“Dạo này, tớ đang mê thể loại khoa học viễn tưởng phương Tây. Cậu có đọc nó không?”
Tôi không thể làm gì ngoài lắc đầu.
Yukishiro-san rất yêu sách và xấu hổ thay khi tôi ít khi động tới chúng. Nói cách khác, tôi không có nhiều ví dụ để đưa ra.
“Tớ không đọc khoa học giả tưởng, nói chung cũng rất ít. Nhưng dịp này rất thích hợp để thử đấy.”
Không còn là người hầu của Hanabi, tôi có thêm kha khá thời gian tùy thích.
“Tuyệt quá! Vậy là cậu còn cả khối sách rộng lớn để khám phá đấy.”
Lời nói cô ấy không hề có ý chế nhạo. Đúng hơn, tôi có thể thấy niềm đam mê cháy rực thông qua từng câu chữ. Một thế giới mới đã mở ra nhờ việc đọc và nó không hề tệ chút nào. Tôi cảm thấy bản thân đang thay đổi từng chút một khi tiếp tục đi chơi với Yukishiro-san.
Tôi ghét bản thân trong quá khứ, nhưng giờ đây tôi đã khác. Thật không biết cảm ơn ai ngoài Yukishiro-san.
“Cuốn sách cậu yêu thích là gì? Tớ sẽ thử đọc nó.”
Mắt cô mở lớn khi nghe vậy.
“Muốn tớ đề xuất sao?”
“Phải. Tớ thực sự vui với mọi cuốn cậu có.”
“T-tất nhiên rồi!”
Yukishiro-san cố nhỏ giọng lại và mỉm cười.
“Thật lòng, đôi lúc tớ có vài cuốn sách muốn chia sẻ với người khác nhưng cuối cùng, tớ đã luôn do dự.”
“Thật sao?”
“Nghe tớ nói rồi cậu sẽ hiểu thôi, Ichinose-kun. Được nghe câu ‘Nói về cuốn sách yêu thích của cậu đi’ làm tớ rất hạnh phúc. Tim tớ vừa lỡ một nhịp đấy. Tớ thật sự rất yêu cậu, Ichinose-kun.”
Tôi cảm thấy trái tim mình đập mạnh trước lời của Yukishiro-san. Chúng thật quá bất ngờ. Bàn tay cô ấy nắm lấy tay tôi và cố giấu đi sự xấu hổ bằng một nụ cười.
“Đi với tớ nào.”
Cô ấy kéo tôi đi sâu vào trong thư viện. Khu ‘khoa học viễn tưởng phương tây’ cách khá xa cổng vào nên chẳng có ai khác ngoài chúng tôi.
“Đây là cuốn tớ rất thích đấy.”
Yukishiro-san nhón chân, với lấy một cuốn bìa mềm và đưa cho tôi.
Trên bìa là hình ảnh một cô gái chân trần với mái tóc vàng đung đưa trong gió, chiếc váy trắng của cô gái khá giống của Yukishiro-san. Ảnh bìa thực sự được thể hiện rất tuyệt vời. Tôi đọc qua tóm tắt và mở mục lục. Dường như đây là tuyển tập những câu truyện ngắn.
“Một trong những cuốn yêu thích của mình đấy. À phải rồi…”
Khi cả hai nhìn vào cuốn sách, ngón tay Yukishiro-san nhẹ nhàng lướt lên tiêu đề.
“Gì thế?”
Cô ngước lên, còn tôi lùi lại bởi mắt cả hai vừa chạm nhau.
“Ah, xin lỗi.”
Khi làm thế, cuốn sách trong tay tôi cũng rời khỏi cô. Yukishiro-san lại ngước mặt lên. Thêm lần nữa, có gì đó không đúng.
“Cậu muốn hôn tớ không?”
Hơi thở hòa lẫn cùng giọng nói, khuôn mặt Yukishiro-san liền ửng đỏ. Tất nhiên, tôi thì cứng họng vì sốc.
“Cậu đã từng hôn Hanabi-chan chưa vậy?”
Cô tiếp tục ép sát tới khi hỏi điều đó. Cả hai đã gần tới nỗi tôi không còn thấy đôi môi của cô nữa.
Hanabi…
Khi đang định trả lời, tôi nghe một tiếng động lớn từ cửa số gần đó. Theo đấy, tôi liền quay sang.
Với bàn tay đang vân vê mái tóc rối, Hanabi đang ở phía bên kia cửa sổ.
Không thể nào, cái này có phải phim kinh dị đâu cơ chứ.