Solo: Loli666
===========================
Khi cả hai tiếp tục nói chuyện, chúng tôi nhận ra ánh hoàng hôn đang dần khuất.
Vì dạo gần đây, ban ngày kéo dài hơn nên hẳn giờ đã rất trễ.
“Đi về thôi nào.”
Yukishiro-san miễn cưỡng đồng ý với ánh mắt trông cô đơn hơn bao giờ hết. Biểu cảm của cô ấy hiện giờ…
“Nè Ichinose-kun. Trước khi đi... chúng ta có thể trao đổi SNS không?”
Nghe vậy khiến tôi bất ngờ. Ngoài việc giả vờ là Hanabi để nói chuyện với Daidouji, người duy nhất tôi có SNS là Hanabi và cũng đã chặn liên lạc.
Kể từ đó, điện thoại tôi chưa từng reo lên.
“Ichinose-kun, có chuyện gì sao?”
“Ah, xin lỗi. Tại không quen dùng SNS nên tớ chẳng có ai trong đó cả.”
“Oh, nếu cậu không muốn thì cũng không sao…”
“K-không, ý tớ không phải thế. Thật tuyệt khi có thể liên lạc với nhau mọi lúc.”
Tình huống này thật sự có hơi xấu hổ. Đến cả Yukishiro-san cũng nở một nụ cười ngượng ngùng...
“Có phiền không nếu tớ liên lạc cho cậu dù chẳng có gì để nói?”
“U-ừm được mà.”
“Yay!”
Cô ấy reo lên vui mừng. Những lúc thế này trông cô thật giống một đứa trẻ hồn nhiên. Điều đó khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tuy đúng là tôi luôn nghĩ cô ấy dễ thương nhưng cảm giác trong lòng giờ đã có chút khác biệt.
Tôi cùng Yukishiro-san về nhà cô ấy rồi hướng về nhà mình. Khi tới công viên, tôi lại thấy Hanabi đứng đợi như thể đang phục kích. Cái quái gì vậy, cô ta muốn theo tôi mọi lúc à?
Cô ta y hệt một stalker, tôi bơ đẹp mà tiếp tục bước qua.
“Souma-senpai, anh thực sự là thần hộ mệnh của em đấy.”
Cái quái gì thế?
“Anh đã không khai em ra trong suốt vụ Daidouji. Em rất biết ơn đấy. Đây hẳn là bằng chứng cho tình yêu bất diệt của Senpai dành cho em, dù em nghĩ nó có hơi quá lố.”
Tình yêu bất diệt…!?
“Senpai quả là đồ tsundere. Anh nói muốn chia tay nhưng giờ chúng ta lại ở đây. Anh không biết vị trí của mình và lao đầu vào một trận chiến vô vọng. Nhưng không sao, em tha thứ cho anh.”
Tôi chỉ thể nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh. Yêu cô ta ấy hả? Cho thằng này thở cái. Đéo bao giờ nhé. Thật không thể ngó lơ nổi khi cô ta cứ vênh váo và huênh hoang như thế.
“Thôi nào Senpai, dẹp cuộc đấu đá ngớ ngẩn này đi. Cùng nhau quay lại và hôn-”
“Cô biết không, tôi cực kỳ cực kỳ ghét cô.”
“…Huh?”
“Bảo vệ? Đừng khiến thằng này cười, tôi không khai ra chỉ vì chẳng muốn nhắc tới cô thôi.”
“S-senpai, anh vừa nói gì vậy…”
Hanabi bối rối nhìn chằm chằm và bám lấy tay tôi. Ngón tay cô ta cảm giác thật kỳ lạ nên tôi vùng ra.
“Senpai…ghét…mình…?”
Hanabi nhìn xuống đôi tay bị tôi rũ bỏ và ngắc ngứ độc thoại với bản thân. Cô ta cuối cùng cũng hiểu rồi à?
Tôi bỏ đi và tiếp tục đi về nhà. Đã bao lần tôi phải đẩy cô ta ra? Sau khi vào nhà và vội đóng cửa, tôi ngó qua cửa sổ tới khi cô ta biến mất. Lúc này, tôi mới có thể thở phào.
“Cái quái gì chứ, yêu Hanabi ư…?”
Thật không hiểu sao cô ta lại nghĩ vậy. Bộ Hanabi cho rằng sẽ làm bất cứ điều gì để khiến tôi đổi ý?
Nhưng mơ đi. Chỗ công sức đó là vô nghĩa. Thậm chí, cô ta còn chẳng thể chấp nhận sự thật cả hai đã tan vỡ.
“Đúng là bị điên rồi, nghĩ mình vẫn yêu cô ta sau tất cả mọi chuyện…”
Gặp trực tiếp, tôi mới biết cô ta đang hoàn toàn phủ nhận điều đó chứ không phải do hiểu lầm.
Nhưng khuôn mặt Hanabi khi tôi nói rằng mình ghét cô ta…
Có lẽ bây giờ cô đã hiểu được…
“Mình mong cô ta nhận được bài học và đừng bao giờ xuất hiện nữa.”
Cuối cùng, tôi bước về phòng.
Và tiếng chuông điện thoại vang lên.