Solo: Loli666
=============================
Nhà trường đã gọi cho phụ huynh của Erika Daidouji và cô cũng bị phê bình nặng nề. Tuy nhiên, danh tính người nói chuyện trên skype lại không lộ ra. Tôi nghe rằng cô ta đã từ chối khai ra đồng lõa, khá là bất ngờ đấy.
Rốt cuộc Hanabi đã làm gì mà thao túng Daidouji được như vậy? Dám chắc là kiểu thư đe dọa gì đó. Hanabi là kiểu người luôn đi trước ba trước. Từ khi còn bé, cô ta đã lập ra những kế hoạch để tránh khỏi mọi rắc rối, cứ như thể thấy trước cả tương lai.
Bởi Daidouji không tiết lộ điều gì nên cô giáo đã quay sang hỏi tôi. Tất nhiên, tôi từ chối nốt.
Kể toàn bộ kế hoạch, vì sao tôi dính vào, mối quan hệ giữa Hanabi với Daidouji và tôi, tóm lại là quá rắc rối để nói.
Tuy vậy, dám chắc cô giáo nhận thức được lời nói dối của Daidouji. Kể cả có là giáo viên và người lớn, tôi không tin cô có thể đối phó nổi Hanabi. Trường hợp tệ nhất là họ dò theo tin nhắn skype và phát hiện ra tôi. Tôi nghĩ Hanabi sẽ tiếp tục lẩn trốn. Cô ta cũng sẽ cố chờ đợi và lên hết kế hoạch mà chẳng chút sợ sệt. Song, tôi chẳng thể xa xỉ đến thế bởi Yukishiro-san là nạn nhân và thời gian chính là cốt lõi.
Sau tất cả, tôi đã bắt gặp Yukishiro-san khi tan trường và cất tiếng gọi. Cô ấy mở to mắt và gật đầu. Có vẻ là do nhận thấy sự nghiêm túc trong giọng của tôi. Tất cả bạn cùng lớp muốn mời cô đi chơi để tạ lỗi nhưng Yukishiro-san đều đã từ chối. Thay vào đó, cô ấy đến một công viên gần đây cùng tôi.
Tuy trang thiết bị nghèo nàn không đáng kể tới, khung cảnh lại khá đẹp khi được ánh chiều tà chiếu rọi.
Tuy có một băng ghế nhưng lại khá nhỏ, sẽ khá xấu hổ nếu phải ngồi quá gần nhau. Vì thế Yukishiro-san tới chỗ xích đu và ngồi xuống, đắm mình trong sự hoài niệm. Có vẻ bầu không khí thư thái này đã giúp cô bình tĩnh lại.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy khó chịu trong người. Tôi nên giải bày quá khứ cùng Hanabi với Yukishiro-san. Dù đã cố né tránh nhưng giờ tôi phải đối mặt với nó.
Cô ấy đã bị cuốn vào chuyện này, nếu không được biết thì thật bất công. Sự chần chừ vẫn còn đây khi tôi cố tìm từ ngữ để nói ra.
“Yukishiro-san, cậu còn nhớ người mà tớ từng kể đã cắt đứt quan hệ không?”
“Ừm…”
“Tớ nghĩ tốt nhất nên để cậu biết về cô ta.”
“Nếu không muốn thì cậu không cần kể đâu…”
Yukishiro-san ngồi trên xích đu, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Tôi dùng mắt đáp lại rằng bản thân đã quyết tâm. Yukishiro-san cố lựa lời nhưng rồi dừng lại vì biết đây là điều tôi muốn. Sự im nặng nơi cô đã cho tôi dũng khí để tiếp tục.
“Tớ thực sự thảm hại, nhưng tớ bằng cách nào đó đã bị hút lại bởi cô ta…”
Tôi giải thích mọi chuyện: mối quan hệ với Hanabi, sự tra tấn đã phải chịu, cách tôi chia tay, tình trạng hiện giờ của Hanabi và cả khao khát trả thù của cô ta.
“Đó là lý do mọi chuyện ập tới cậu, đều là lỗi tớ cả. Thật sự xin lỗi Yukishiro-san. Thật không có cách nào để tớ bù đắp lại cho cậu.”
“K-không, đâu phải đều là lỗi của Ichinose-kun.”
Giọng cô ấy thoáng buồn trong khi lắc đầu. Nhìn khuôn mặt đau đắn đó kéo tôi về thực tại. Yukishiro-san đang phản đối lại suốt thời gian qua.
“Ichinose-kun đã phải khổ sở rất nhiều. Tuy quan sát cậu từ lâu mà tớ chưa lần nào nhận ra điều đó. Tớ thật thảm hại. Nếu tớ có dũng khí và bước ra nói chuyện thì cậu đã chẳng phải chịu đựng một mình.”
Yukishiro-san đứng dậy khỏi xích đu và bước vội tới chỗ tôi.
“Xin lỗi vì đã không thể giúp cậu, xin hãy tha thứ cho tớ…”
Hai má cô ấy ướt đẫm nước mắt vì khóc quá nhiều.
“Yukishiro-san, sao cậu lại khóc?”
Tôi chỉ biết nói vậy vì quá sốc. Yukishiro-san nhìn thẳng vào mắt tôi với đôi mắt rưng rưng.
“Tớ không thể tha thứ cho bản thân vì vô tâm trước nỗi đau của cậu. Vì từ lần đầu gặp gỡ, tớ đã luôn yêu cậu Ichinose-kun.”