Solo: Loli666
==============================
Tan trường, Hasuike, Yukishiro-san và tôi gặp nhau ở bồn hoa sau trường với một lý do duy nhất.
Chúng tôi cần một nơi mà không ai tìm ra. Rõ ràng, tôi không nghĩ sẽ có ai trong lớp đứng về phe mình sau mọi chuyện.
Tại phòng học, giáo viên đã phát cho mỗi người một mẫu giấy và nói rằng: “Sau khi nói chuyện với Yukishiro-san, em ấy đã nhận tội. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, chúng tôi cần sự hợp tác của các em. Xin hãy điền tờ giấy bằng toàn bộ khả năng. Nhưng đã nói sáng nay, nếu không giải quyết xong thì lớp học ngoài trời sẽ bị hủy. Nói cách khác, tốt nhất các em nên giúp nhà trường làm sáng tỏ mọi việc.”
Về cơ bản, nếu chúng tôi không xác nhận được Yukishiro-san có thật là kẻ bắt nạt hay không, lớp học ngoài trời sẽ không còn. Mọi người đang xì xào rằng sao họ lại bị vạ lây. Có vẻ cách làm của giáo viên đã tạo nên một vết nứt lớn trong lớp.
Giáo viên quá vô dụng nên không thể nhờ giúp đỡ. Chúng tôi phải tự lực cánh sinh thôi, và Hasuike cũng đồng tình với điều đó.
“Tôi không nghĩ giáo viên thực sự quan tâm đâu. Cô chỉ đang đi vòng vòng, thậm chí là đang chèn ép Yukishiro-san.”
Hasuike đáp lại.
“Xin lỗi, tớ không muốn hai cậu dính vào vụ này…”
“Đừng lo. Bọn tớ biết Yukishiro không làm gì sai cả. Chúng ta chỉ cần thu thập bằng chứng để gỡ bỏ hiểu nhầm này.”
“Ừm, cảm ơn nhé…”
Yukishiro-san không khá hơn là bao khi chỉ nở nụ cười yếu ớt. Tôi thề sẽ khiến cô ấy vui trở lại và mỉm cười như trước đây.
“Trước tiên là cần biết danh tính người gửi thư. Tuy có thể hỏi nhưng chắc sẽ không được trả lời đâu.”
“Phải… có lẽ Daidouji-san đã tự viết nó rồi nhờ ai đó chuyển đến trường.”
“Ừm. Trong quá trình đó, nếu có người đánh tráo thành tên của Yukishiro thì khá là rắc rối đấy.”
Tôi đưa tay xoa cằm khi nghe Hasuike nói. Nhưng vì không có nhân chứng nên không thể giải quyết dễ như vậy. Có thể Erika Daidouji hiểu lầm Yukishiro-san là người bắt nạt. Nếu không phải bị đánh tráo tên thì hẳn phải có lý do khiến Daidouji nghĩ vậy.
Dù sao, tốt nhất cứ nên nghe trực tiếp từ Erika Daidouji.
“Hãy ghé thăm Daidouji nào. Chắc địa chỉ nhà được ghi trên danh sách lớp đấy.”
Yukishiro có hơi chần chừ khi tôi nói thế.
“Cậu biết đấy… Tuy có nói là chưa từng bắt nạt nhưgg tớ vẫn hơi lo sợ. Có khi tớ đã làm hại cô ấy mà không hay biết, dù cả hai chưa từng nói chuyện. Nên… tớ muốn được gặp trực tiếp nếu có thể.”
Nếu chưa từng nói chuyện, làm sao cả hai lại có thể nảy sinh mâu thuẫn với nhau? Chúng tôi cũng phải để tâm tới lời của Yukishiro-san nữa.
____________________
Cuối cùng, chúng tôi đã tự tới nhà Erika Daidouji…
Tôi đã lo sẽ có ai khác trả lời và phải quay về. Nhưng may thay, Daidouji đã phản hồi qua hộp thoại trước nhà.
“Đi về đi. Tôi nghe rằng các người bảo không hề bắt nạt tôi trước lớp. Nhưng ngày nào tôi cũng bị hành hạ bởi những lời nói khủng khiếp.”
“Huh?”
“Tôi sẽ không chấp nhận trừ khi được cả lớp xin lỗi.”
Với giọng điệu bố đời đó, Daidouji ngắt liên lạc. Hasuike và tôi quay sang nhìn nhau còn mặt Yukishiro-san tỏ rõ sự kinh ngạc.
Nhất định là có chuyện gì đó. Tại sao cô ta lại muốn chúng tôi xin lỗi? Không chỉ là mỗi Yukishiro-san mà là cả lớp? Cái éo gì thế? Toàn bộ chuyện này thực sự làm tôi đau đầu. Và rồi, tôi lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, cái cảm giác y hệt lúc rời quán karaoke.
Tôi quay lại và thấy bóng hình đó.
“Xin lỗi, có thứ tớ cần kiểm tra ngay.”
Tôi dứt lời với Hasuike và Yukishiro-san và vội phóng đi. Tôi xoay sở bắt kịp, thấy người kia đang bỏ chạy. Sau khi tăng tốc, tôi đã dùng tay tóm lại được.
“Hrgh...”
Một tiếng thở đau đớn vang lên vì bị tôi nắm chặt lấy. Người đó quay lại nhìn.
Vẫn là nụ cười kinh tởm ngày nào, nghi ngờ của tôi đã chính xác.
Hanabi chính là người đứng sau tất cả.
“Cô đang làm cái quái gì ở đây hả, Hanabi!?”
“Oh đáng sợ quá. Anh muốn em trả lời sao, Senpai?”
Vài giây trước, tôi có thể cảm nhận tim mình đập mạnh khi thấy Hanibi. Tôi không thực sự chuẩn bị cho chuyện này. Có thể, Hanabi đã bị cuốn vào mớ rắc rối với Daidouji. Dù thế, chuyện này không thể là tình cờ và cô ta có gan để tỏ ra vênh váo như vậy.
“Anh thực sự điên cuồng đuổi theo em đấy. Đây là ngụ ý rằng anh quá cô đơn khi không có em ư? Anh không thể sống mà thiếu em? Thật vô vọng quá, senpai. Nhưng đừng lo, Hanabi đây tốt bụng lắm. Em sẽ tha thứ nếu anh chịu xi-”
“Đéo nhé.”
“Huuuh...”
“Tôi không nói đến chuyện đó. Lớp tôi đang náo loạn vì một vụ bắt nạt. Cô có liên quan không?”
Hanabi nhìn tôi với đôi mắt chết và nở một nụ cười vặn vẹo.
“Ahahahahahaha!! Câu hỏi gì thế này?”
Cô ta đảo mắt đi, dường như không hề có ý định hé răng. Ừ thì, tôi cũng đoán trước là vậy rồi. Có vẻ Hanabi thực sự là kẻ giật dây. Giờ thì, tôi nên làm gì đây?