Solo: Loli666
==============================
“Souma-senpai vô dụng thật đấy. Đôi lúc không thể tin nổi em lại hẹn hò với anh, haha.”
“Tốt thôi, chia tay đi.”
“Cái-”
Cho tới giờ, Hanabi luôn chế giễu tôi với hai tay khoanh lại đầy tự tin. Sau câu nói trên, tôi thấy miệng cô ta đang co giật.
Dám cá cô tin từ tận đáy lòng rằng tôi sẽ không bao giờ kháng cự.
Vẻ mặt bất ngờ đó thật dễ thương. Quả là một chuyển biến tuyệt vời.
Trong số nữ sinh trường tôi, không ai có thể sánh ngang sự yêu kiều của cô ta.
Hanabi là nhất.
Đôi mắt long lanh to tròn, bờ môi hết sức cân đối, hàng lông mày thanh tao đi cùng làn da trắng sứ không tì vết. Mái tóc suôn dài tới chấm vai, cơ thể mảnh mai và quan trọng nhất là bộ ngực đầy đặn.
Cô ta rõ ràng trông vô cùng bắt mắt và thu hút vô số ánh nhìn. Thực sự là một mỹ nhân rực rỡ…
Đám con trai luôn phải ngoáy đầu lại mỗi khi bước ngang qua cô trên sảnh. Với toàn bộ nam giới, Hanabi chính là định nghĩa cho sự hoàn hảo. Ít nhất xét đến bề ngoài là vậy…
Với tôi, Hanabi Kisaragi là bạn thời thơ ấu (nhỏ tuổi hơn) và tôi biết toàn bộ cú lừa ẩn sau vẻ ngoài xinh đẹp đó.
“Cái quái gì thế? Anh có biết mình vừa sủa điều gì không? Chia tay? Đừng khiến đây mắc cười, bộ anh nghĩ có quyền làm thế chắc?”
Đấy, thấy sự kinh tởm bên trong chưa? Một con điếm dối trá cho đến cùng.
“Đó là sự thật, mắc mẹ gì tôi phải nói dối?”
Tôi đã chịu đựng những lời sỉ nhục ấy bao lâu rồi? Không thể để nó tiếp tục nữa.
Nếu tôi xin lỗi và cho nó qua đi, Hanabi sẽ có tâm trạng xấu. Nhưng chẳng được bao lâu, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
Dù luôn khóc hét với sự quấy rối từ cô, tôi vẫn cố chịu đựng. Theo những gì nhớ được, tôi đã làm bia thịt cho Hanabi sỉ vả. Hồi trung học, cả hai đã bắt đầu hẹn hò và dần có sự thay đổi.
Theo hướng tệ hơn.
Vậy mà sao tôi cứ để bản thân ăn hành như thế? Ngày quái nào cũng vậy, cô ta chà đạp lên phẩm giá và đè nặng tôi vì sự vô dụng của bản thân. Gần như tôi không có quyền lựa chọn.
Nạn nhân khi bị ngược đãi có thể bị mắc Hội chứng Stockholm, và không thể vượt qua ranh giới dù là mặt thể xác hay tinh thần. Không hẳn là Hanabi bắt nhốt tôi. Nhưng những lời sỉ nhục không hồi kết đã xích tôi lại và bủa vây lấy tim tôi. Và rồi, tôi cũng đứng lên chống lại xiềng xích đó. Vì sao ư?
Căng thẳng tích tụ đã khiến tôi nhập viện vì gặp vấn đề về đường ruột.
Khi ấy, tôi đã nhận ra:
Mình thực sự sẽ chết nếu cứ tiếp tục với Hanabi.
Khi ở trong bệnh viện, cô ta còn nói với nụ cười tàn độc trên môi.
“Ai cho phép anh tới bệnh viện? Chỉ vì vấn đề đường ruột thôi ư? Đúng là thứ thất bại đáng thương. Anh là nỗi ô nhục của cánh đàn ông đấy.”
Cứ thế, những lời cay nghiệt chỉ mới bắt đầu. Vô dụng, đồ thất bại, thằng bạn trai tồi tệ, chẳng phải tôi quá tốt bụng khi muốn chia tay sao?
Mỗi ngày chìm trong những lời sỉ nhục khiến tôi chết lặng vì lo âu. Từ ngữ ấy khiến tôi rơi vào trầm lặng đến lạ. Tuy nhiên, tôi vẫn kháng cự.
“Anh có hiểu vị trí của bản thân không? Anh tưởng rời bỏ em thì địa vị xã hội sẽ tăng lên ư? Thật thảm hại. Mở to mắt ra đi senpai, anh chẳng nổi tiếng bằng cái móng chân của em đâu.”
“Biết gì không, cô nói đúng. Thế nên chẳng việc gì tôi không chia tay cô cả, Hanabi.”
“He-”
“Mà cũng tốt thôi. Giờ đã không còn tên bạn trai vô dụng, cô có thể làm mọi thứ tùy thích. Mối quan hệ này chấm hết tại đây.”
Tôi phủi tay như thể xua đuổi một con ruồi. Thế nhưng Hanabi không rời khỏi vị trí cạnh giường bệnh. Chúa ơi….
Thở dài một hơi, tôi nắm lấy tay cô ta và cố đẩy ra khỏi cửa.
“N-này, anh đang làm cái quái gì thế? Thả ra, em vẫn chưa xong đâu.”
“Oh, nhưng tôi thì rồi. Nếu còn thấy bản mặt của cô thì tôi nghĩ mình sẽ nôn mất.”
“Heh, thế anh có thể lăng mạ em đấy.”
“Cút đi. Cô giờ chỉ là người dưng thôi.”
“Khoan đã, Sen-”
Mặc kệ tiếng kêu, tôi đẩy tay và xoay sở cho cô ta ra ngoài tiền sảnh. Ngay sau đó, tôi đóng sầm cửa phòng bệnh lại.
Cảm giác thật thanh thản. Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào. Tự do nằm trong tay và không còn bị đè đầu bởi con điếm đó nữa.
Mối quan hệ giữa cả hai chấm hết. Nhờ vậy, tôi đã chạm tới hồi kết.