Có lẽ là quen tay hay việc, sau vài lần giúp Ân Phượng Trạm băng bó vết thương, kĩ năng của Nhiếp Cẩn Huyên được cải thiện hơn rất nhiều. Mà vết thương vốn dĩ đang chảy máu không ngừng, sau khi được tiêu độc, bôi thuốc, cũng đỡ hơn, không còn chảy máu nữa.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám thả lỏng người, thở ra một hơi, tiếp tục kiểm tra rồi băng bó lại thật tốt cho Ân Phượng Trạm. Đợi đến khi thu thập xong, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, đôi môi mỏng khẽ mở.
"Đúng rồi, ban nãy ngươi nói "bị lừa" là có ý gì? Bị lừa cái gì?"
"Bầu rượu ngày hôm qua có vấn đề."
Ân Phượng Trạm không vòng vo trực tiếp trả lời vào thẳng vấn đề.
Vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngây người, kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở lớn,
"Ý của ngươi là vì uống bình rượu kia nên chân ngươi mới thành thế này?"
"Nếu không thì tại sao?"
"..."
Đúng vậy, những lời Ân Phượng Trạm nói rất có lý. Tối hôm qua, Ân Phượng Trạm cũng không có ăn cái gì chỉ uống hết bầu rượu mà hoàng thượng cho người mang đến. Hơn nữa, lúc trước vết thương của hắn còn khôi phục rất tốt, bỗng nhiên qua một đêm lại biến thành cái dạng này, xác thật trừ bỏ nguyên nhân này cũng không còn lý do nào hợp lý hơn.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên lại vô cùng bình tĩnh.
"Cũng không đúng, tối hôm qua ta cũng uống rượu, vì sao ta lại không xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì ngươi không bị thương!"
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm nhẹ nhàng nói.
Dứt lời, ánh mắt liền tối lại.
"Nếu ta đoán không sai, trong bầu rượu tối hôm qua có bỏ một loại thuốc khiến miệng vết thương của người khác bị nứt ra, chảy máu không ngừng nên hiện tại mới..."
Ân Phượng Trạm nhỏ giọng nói, dứt lời, hai mắt liền híp lại...
Ân Phượng Trạm không nói tiếp, nhất thời cả căn phòng lại chìm trong an tĩnh. Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lúc này lại dậy sóng! Bởi vì nàng không ngờ Thuận Thừa Đế còn có chiêu này!"
Hơn nữa, nếu tất cả đều là sự thật thì cũng có nghĩa Thuận Thừa Đế đã bắt đầu hoài nghi Ân Phượng Trạm. Như vậy sau này phải làm sao đây?
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên càng lúc càng khẩn trương.
Lúc này, sau một hồi trầm mặc Ân Phượng Trạm bỗng nhiên xoay người xuống giường, mặc y phục vào.
Thấy vậy, ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên còn hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đi ra ngoài."
"Ngươi... Ân Phượng Trạm, ngươi điên rồi đúng không? Hiện tại vết thương của người đã thành ra như vậy mà ngươi vẫn muốn đi ra ngoài?"
"Không ra khỏi phòng còn khiến người khác nghi ngờ hơn!"
Ân Phượng Trạm không hề do dự trả lời câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó lấy áo ngoài mặc vào, quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái. Rồi xoay người, bộ dáng như chuẩn bị đi ra ngoài... Nhưng hắn vừa xoay người đã bị Nhiếp Cẩn Huyên giữ lại.
"Bị nghi ngờ còn hơn là mất mạng! Vì thế ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phòng cho ta! Cho dù có muốn đi thì buổi chiều mới được đi."
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền đẩy Ân Phượng Trạm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Còn bản thân thì đi thu dọn chăn giường, đem khăn trải giường bị máu nhiễm đỏ ném vào gầm giường, sau đó đem cả tấm nệm lật lại, ngay cả chăn gấm cũng được thay mới để bên ngoài nhìn vào không phát hiện ra vết máu!
Nhiếp Cẩn Huyên bận rộn hồi lâu, đợi khi nàng làm xong mọi chuyện mới để Ân Phượng Trạm nằm lên giường. Rồi giương giọng gọi to.
"Chung Ly!"
Vậy là đã đến cuối tháng rồi, bảo bảo trở về với mọi người đây.
Sắp tới mình phải bế quan ôn thi tốt nghiệp vì vậy không thể đăng chương mới được.
Mong mọi người thông cảm!
Ngay sau thi xong mình sẽ có một phần quà lớn cho mọi người nhé!