Tiễn Cao Tài Dung đi.
Nhiếp Cẩn Huyên liền trở về bên ghế dài, đặt bình nữ nhi hồng trong tay qua một bên, ngay sau đó không khỏi bực mình, lần nữa duỗi tay vén ống quần Ân Phượng Trạm lên.
Xác định chắc chắn vết thương đã ổn, mới đem ống quần hắn buông xuống...
Nàng im lặng, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, chờ đến khi giúp Ân Phượng Trạm xử lý tốt, Nhiếp Cẩn Huyên mới nhấp môi nói.
"Ngươi đã sớm biết mục đích của việc Tế Xuân lần này đi!"
Kỳ thật, ngay từ ban đầu, Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy lần tế xuân này có chút cổ quái. Chỉ là khi đó, Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới phương diện này, mà hôm nay Cao Tài Dung ngoài ý muốn đến đây, đã giúp Nhiếp Cẩn Huyên khai sáng đầu óc.
Nguyên lai, Thuận Thừa Đế cố ý tổ chức Tế Xuân, mục đích chỉ có một, đó chính là tìm ra người đêm hôm ấy tự tiện xông vào hoàng cung!
Hiển nhiên Ân Phượng Trạm đã sớm phát hiện, cho nên mỗi ngày hắn đều đi dạo trong rừng phong, mục đích là để Thuận Thừa Đế không tìm ra bất kì sơ hở nào!
Chỉ là, Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, chuyện mình ban đêm đến phòng bếp lấy rượu lại bị Thuận Thừa Đế phát hiện, còn sai Cao Tài Dung đến đây một chuyến... Không thể không nói, bản thân nàng có chút sơ sót!
Nghĩ đến đây, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày, sau đó liền chuyển mắt dời về trên người Ân Phượng Trạm.
"Đúng rồi, ngươi nói xem, vừa rồi Cao công công tới đưa rượu là để làm gì? Có phải hay không Hoàng thượng đã bắt đầu nghi ngờ ngươi?"
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên có chút lo lắng.
Nhưng nghe nàng hỏi, Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, ánh mắt liếc qua bình nữ nhi hồng trên bàn.
"Không rõ lắm!"
"Uy, cái gì gọi là không rõ lắm? Ta nói ngươi..."
Thấy Ân Phượng Trạm hàm hồ trả lời mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy bực bội, nhưng còn chưa để nàng nói xong, Ân Phượng Trạm đã cầm bình nữ nhi hồng đến trước mặt, sau đó đổ đầy ly.
Nhìn động tác của hắn, đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên có chút sửng sốt, theo bản năng duỗi tay đem ly rượu kia đoạt về phía mình.
"Ân Phượng Trạm, ngươi có bị mất trí nhớ không? Không phải ta đã nói, hiện tại ngươi không thể uống rượu sao?"
Trừng mắt, lườm nam nhân trước mặt một cái, nàng cảm thấy mình thật giống mẫu thân của Ân Phượng Trạm.
Bất quá, còn chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên lảm nhảm tiếp, Ân Phượng Trạm đã đoạt lấy ly rượu trên tay nàng.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức nổi trận lôi đình.
"Uy, ngươi... Ân Phượng trạm, những gì ta vừa nói rốt cuộc ngươi có nghe lọt tai không? Hiện tại ngươi không thể uống rượu! Thay vì uống hết bình rượu này, chi bằng để lại, ngày mai ta khỏi phải đến phòng bếp lấy! Ngươi..."
"Ngươi cho rằng đêm nay Cao Tài Dung mang rượu đến rồi xong sao?"
"Ngươi, ý của ngươi là..."