Án mạng của Đồng Thục Tần và việc ban đêm Nhiếp Cẩn Huệ bị kẻ thần bí lừa ra ngoài chắc chắn có quan hệ với nhau.
Dọc theo manh mối này, Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm thảo luận với nhau một hồi, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả đột phá nào.
Vì thế, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi thở dài, tiếp theo bỗng nhiên nhớ tới sự kiện khác, mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, chân của ngươi thế nào rồi?"
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn, làm Nhiếp Cẩn Huyên quên mất vết thương trên chân Ân Phượng Trạm.
Lúc này nhớ lại, nàng không khỏi thấp giọng hỏi thăm.
Bất quá, vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm lại không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi thẳng đến bên cái ghế dài ở đối diện, ngồi xuống, sau đó vén ống quần lên.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng sau đó vẫn cất bước đi qua, ngồi xuống, tháo băng rồi xem xét miệng vết thương, nhưng vừa nhìn thấy nàng liền tức giận không thôi.
"Ta đã nói ngươi không được đi lại nhiều, ngươi nhìn xem, lại nứt ra rồi! Ta nói ngươi có phải bị...ngốc hay không?!"
Chưa từng mắng người, nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên thực sự không nhịn được nữa, thậm chí còn hận không thể duỗi tay cho nam nhân trước mặt một cái tát.
Mà nghe nàng làu bàu, sắc mặt Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, hai con ngươi hơi nheo lại càng khiến người khác không nhìn ra một tia hỉ nộ.
Ân Phượng Trạm nhất quyết lựa chọn im lặng, ngược lại càng khiến ngọn lửa nóng giận trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên bùng lên, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
Cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế áp xuống, một lần nữa tiêu độc thoa thuốc lên miệng vết thương, sau đó giúp hắn băng bó lại! Chỉ là Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện, thời điểm nàng bận rộn băng bó vết thương cho hắn, ánh mắt Ân Phượng Trạm luôn hướng về khuôn mặt nàng, không hề nháy mắt.
Trong phòng an tĩnh không một tiếng động, nhưng vào ngay lúc này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới xử lý tốt vết thương của Ân Phượng Trạm, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói ồm ồm.
"Thần vương điện hạ và vương phi nương nương đã ngủ rồi sao?".