Về tới nhà cũng đã gần giờ Tý ( khoảng h- h sáng hôm sau). Xuân Bách lôi tôi vào gian nhà khách lấy hộp thuốc ra kiểm tra vết thương trên tay do lúc nãy bị đường kiếm chém phải. - " Hên quá, cũng may chưa cắt sâu xuống gân mạch cách tay, tên hung thủ này quả tàn nhẫn đường đánh nào cũng nhắm ngay chỗ hiểm đối phương". Xuân Bách vừa băng bó vết thương vừa nói.
Đầu tôi vẫn còn mông lung chuyện tên đó nói trước khi tự sát, tôi và hắn chưa từng gặp nhau làm sao hắn biết được tên họ thật của mình ở thành phố Lạc Hạt, cũng như việc tôi làm và tại sao tôi vô tình lạc vào không gian ở thế giới này. Có lẽ nào hắn cũng như tôi xuyên không tới đây??? Cho là vậy cũng không thể nào biết tôi khi cả hai chưa bao giờ gặp, nguyên nhân thật sự ở đâu và người bí ẩn dùng ám khí đả thương hắn là ai?.....
( Một câu nói lại khơi ra thêm tia hi vọng giúp tôi quay trở về nhà, cũng làm tôi thắc mắc liệu đây có phải âm mưu nào đó của một tổ chức ngầm muốn làm đảo nghịch không gian).
- " Thành Lạc, anh không sao chứ? Từ lúc ở chỗ của hung thủ về tới nhà anh đều trầm tư không nói. Anh đừng suy nghĩ mấy câu hắn nói với tôi lúc nãy. Tôi!... tôi sẽ không có bao giờ hại anh"... Câu nói Xuân Bách gọi thần thức tôi về mà giọng cậu ta càng gần cuối câu lại càng nhỏ dường như không muốn tôi nghe câu cuối.
Định hình một lúc tôi cười vỗ vai Xuân Bách nói: " Tôi tin cậu sẽ không như lời hắn ta nói, nếu không cậu không tốt bụng mang tôi về chăm sóc cả tháng trời như vậy. Thôi trễ rồi đi ngủ thôi, sáng mai cậu và tôi lên nha môn kiểm lại tang vật ở nhà hắn mà quan sai mang về".
Cả một đêm trằng trọc tới gần sáng mới chợp mắt đầu tôi đau âm ỉ, Xuân Bách thấy tôi vỗ đầu vài cái cậu ta đã bắt mạch kiểm tra rồi nấu chén thuốc để tôi uống đỡ.
Suy nghĩ cả tối tôi quyết định vẫn án binh bất động mà quan sát tiếp tình thế, nếu tên bí ẩn kia có ý hãm hại tôi thì hắn nhất định sẽ lên kế hoạch tiếp lúc đó tôi sẽ thuận nước lớn mà câu cá, Trạch Đông Bạch tôi trước đây chưa từng sợ điều gì kể cả có nguy hại đến tính mạng mình đi nữa cũng sẽ tìm ra chân tướng.
Tôi và Xuân Bách dùng bữa sáng cháo đậu do Xuân Bách nấu từ sớm xong thì lên nha môn.
Vào thư phòng Đại Nhân nói chuyện, ông ta cho người mang vào các vật chứng khả nghi tại nhà tên Tây Vực đó, không ngờ đập vào mắt chúng tôi là một chiếc đèn lồng làm bằng da còn dang dở, lồng đèn khá to chiều cao ước tính bằng nửa người Xuân Bách, các mảnh da được cắt rất khéo léo và tỉ mỉ dán lên khuông đèn không có một vết hở. Các miếng da được xửa lý lại bằng dược liệu nào đó mà khiến tấm da trở nên căng và độ mỏng nhất định, đều nhau, không còn nghe mùi tanh của máu. Trên mặt ngoài đèn có vẽ vài ký tự kiểu trang trí, tôi mường tược nếu đèn được thắp lên thả lên không trung ắc hẳn sẽ rất đẹp do đèn có màu ngà ngà của da đã xử lý, bên cạnh thêm ký tự làm họa tiết khi được thả lên cao dưới ánh sáng nến trong đèn sẽ phản chiếu bóng xuống đất tạo hoa văng trên nền đất.
Tên Tây Vực đó nếu không làm chuyện ác hẳn là một nghệ nhân làm lồng đèn đẹp nhất tôi từng được biết. Nghĩ lại bản thân trước giờ tôi chưa từng có một đêm thưởng thức Tết Nguyên Tiêu thực sự cùng gia đình hay bạn bè do toàn gặp án mạng phải lưu lại tại sở Cảnh sát thành phố Lạc Hạt tới khi cả tuần mới về cho đến khi tới đây mới hiểu được Tết Nguyên Tiêu đối với người dân thành Xuân Lạc không những là lễ hội tranh tài về thắp đèn mà còn là lễ để nhà nhà ngồi vây quần bên nhau thưởng thức trăng nhăm tách trà, vui đùa nói chuyện, để uyên ương đôi lứa hẹn hò đứng hai bên bờ sông cùng nhau thắp đèn cầu nguyện.
Ngoài đèn da ra còn có một bộ dụng cụ được quấn trong tấm da bò cẩn thận, tôi mở tấm da ra.
- " Boong " tiếng vang trong đầu tôi khi thấy có hai con dao nhìn khá giống dao phẫu thuật dùng lưỡi dao hai mươi mốt nhưng khác ở chỗ hai con dao này được làm lưỡi cố định, lưỡi dao mỏng như lưỡi kiếm đêm hôm qua tôi giao chiến với hung thủ, chắc hẳn cả hai loại này cũng được làm từ một chỗ. Chẵn trách hắn ta có thể lột da trên mặt các tử thi một cách trơn ngọt không vết hằn hay đứt quãng không giống việc dùng dao nha môn để khám nghiệm tử thi.
[ Tên này cần phải điều tra lai lịch hắn rõ thì đường về nhà của mình sẽ gần rồi ]. Nghĩ như vậy tôi quay sang Đại Nhân nói:
- " Bẩm Đại Nhân, tên hung thủ này vẫn còn có khả năng có người giúp đỡ, tối qua trong lúc giao tranh hắn đã bị kẻ thứ ba dùng ám khí bị thương, có khả năng là đồng bọn hắn nghĩ sẽ không thoát khỏi quan phủ nên cố tính gϊếŧ người bịt đầu mối. Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra thêm về lai lịch tên hung thủ này"
Đại Nhân nghiệm một lúc nói: " Tối qua ta cũng có suy nghĩ tới chuyện này, nhưng việc tra lai lịch hung thủ là điều quá khó với năng lực ta quản. Hắn ta ở Tây Vực, nơi đó cách thành Xuân Lạc này khá xa với biên giới hai bên đang giao tranh, điều tra lai lịch hắn là không thể. Nên ta đã quyết định kết thúc án này, do hung thủ đã tự sát, như vậy cũng xem như an ủi được người thân của các nạn nhân. Hôm qua dựa vào lời hung thủ nói, ta đã sai người hỏi, quả thật nhà các nạn nhân đều xác định người thân họ đã mất tích khá lâu, nhưng không nghĩ những người thân họ lại chính là nạn nhân trong thành."
Tôi với khuôn mặt như muốn làm sáng tỏa thêm đã thốt nên tiếng Đại Nhân nhưng đã bị vị kia cắt lời và cho chúng tôi về trước.
Mặc dù ra về nhưng lòng tôi không được đáp án mãn nguyện trong người tỏ ra bực dọc Xuân Bách thấy thế lôi tôi vào tửu lầu Thái Mao uống vài chén.
Tôi đồng ý và thế là hai người bọn tôi rẽ vào tửu lầu.