Lục Tu vừa nói vậy, Tô Đình Đình nghe xong, oa một tiếng khóc to.
“Lục Tu, anh là tên khốn nạn! Anh là người không có lương tâm, mấy năm nay tôi toàn tâm toàn ý với anh, tôi sinh con cho anh, thiếu chút nữa còn chết đi, không ngờ anh không yêu tôi!”
Tô Đình Đình khóc lóc kể lể, càng khóc càng thương tâm.
Nghĩ mà xem, bất luận người phụ nữ nào đều không chịu nổi chồng mình không thích mình, huống chi còn tự mình nói ra, lại càng như đả kích hai lần.
“…” Thấy một màn như vậy, Lục Tu nhíu chặt mày.
Anh ta có một điểm giống anh trai Lục Diễn, đó chính là sợ phụ nữ khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Tô Đình Đình, anh ta chỉ cảm thấy có trên trăm con ong kêu ong ong trong đầu anh ta.
“Im đi, cô có thấy ồn không!” Lục Tu không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ nổi điên mất.
“Lục Tu anh được lắm, bây giờ anh ghét bỏ tôi như vậy, tôi muốn ly hôn với anh! Ly hôn! Không thể sống với nhau được nữa rồi!” Tô Đình Đình vừa lau nước mắt, vừa hổn hển nói.
Đương nhiên đây đều là cô ta nói linh tinh.
Nhưng Lục Tu lại tin là thật, trong năm năm này, anh ta vẫn luôn áp lực, thực ra anh ta chịu đựng đủ rồi.
“Được, ly hôn!” Lục Tu nói.
Nếu vừa rồi Tô Đình Đình khóc còn có chút diễn, nhưng lúc này cô ta thật sự muốn gào khóc, không ngờ, không ngờ Lục Tu muốn ly hôn với cô ta, chẳng qua cô ta chỉ nói linh tinh mà thôi, anh ta lại không do dự muốn ly hôn với cô ta.
“Ha ha, Lục Tu, anh nghĩ rằng anh ly hôn với tôi, anh có thể ở bên Tô Cửu Cửu sao?” Tô Đình Đình lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
Nghe thấy vậy, Lục Tu nhíu mày, hỏi theo bản năng: “Vậy đứa bé kia là của ai?”
Vừa nhắc tới Tô Cửu Cửu, Lục Tu liền có tinh thần, nhưng nhìn anh ta như vậy, trái tim Tô Đình Đình quặn đau: “A, không biết sinh với tên đàn ông nào!”
Lục Tu nhướn mày, nghi ngờ, “Cô nói Cửu Cửu chưa kết hôn sao?”
“Cửu Cửu? Gọi thân mật nhỉ, cô ta sinh con với người đàn ông khác, anh còn cần cô ta, anh nhìn đứa bé kia xem, nhiều tuổi hơn cả Doanh Doanh, sau khi cô ta rời khỏi anh liền tìm người đàn ông khác, anh nghĩ cô ta yêu anh bao nhiêu?” Tô Đình Đình cố rắc muối lên vết thương của Lục Tu, ai bảo anh ta thương tổn trái tim cô ta, cô ta cũng sẽ khiến anh ta không dễ chịu.
Quả nhiên Lục Tu nghe xong những lời này, tuy không tin tưởng lắm, nhưng anh ta biết, những lời Tô Đình Đình nói là thật.
Xem ra, năm đó sau khi anh ta tách Tô Cửu Cửu ra, cô liền tìm người đàn ông khác.
Nhưng anh ta không tin cô không yêu anh ta, có lẽ cô chỉ trả thù anh ta mà thôi.
“Tô Đình Đình, bất luận là thế nào, chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn!” Nói xong, Lục Tu đóng sập cửa nghênh ngang mà đi.
Tô Đình Đình không còn sức lực, khóc lóc rất thương tâm.
Tiếng ồn ào đánh thức Doanh Doanh đang ngủ trong phòng, cô nhóc kia mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, đi chân đất chạy ra, vừa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa lẩm bẩm nói: “Mẹ, mẹ và cha ầm ĩ gì vậy, có để người ta ngủ không!”
Tô Đình Đình cố gắng chống người dậy, đi tới trước mặt Doanh Doanh, ôm chặt con gái vào trong ngực, khóc càng thương tâm hơn.
“Tô Cửu Cửu cô được lắm! Tôi sẽ không để yên cho cô!”
Theo ý cô ta, sở dĩ Lục Tu quyết tâm ly hôn với cô ta, chính là vì Tô Cửu Cửu, nghĩ lại năm năm qua, tình cảm của cô ta và Lục Tu coi như hòa hợp, không ngờ Tô Cửu Cửu mới xuất hiện, đã khiến cuộc sống của cô ta trở nên hỏng bét, cô ta quyết định sẽ không tha cho Tô Cửu Cửu.