Trans: Hỏa Viêm Chi Đế
Edit: TaoKhongBietDich
----------
“…Pháp sư bóng tối ?”
Đây là cái chức nghiệp quái gì. Không phải là tôi biết hết về các chức nghiệp, nhưng cái kì lạ như thế này thì tôi mới nghe lần đầu. Hơn nữa, “Pháp sư” gì cơ ? Lẽ ra chỉ là Pháp sư thôi mới đúng. Không lẽ tôi bằng cách nào đó biết sử dụng ma thuật bóng tối.
U~n… thôi kệ. Tôi sẽ nghĩ về nó sau. Vẫn còn nhiều người chờ phía sau nên tôi nhanh chóng rời đi. Vì không gặp được Lig và Stella, những người đã nhận được các chức nghiệp tuyệt vời, tôi sẽ ra xe ngựa trước.
Tôi cúi chào vị Linh mục và quay người đi. Vào lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tay trái của tôi bị kéo lại bởi ai đó. Tôi nhìn lại sau lưng, là hình bóng của vị Linh mục lúc nãy.
Do vị Linh mục đang cúi mặt xuống nên tôi không thể biết được biểu cảm của ông ta. Ông ấy đang lẩm bẩm một cái gì đó, nó khiến tôi hơi sợ sợ.
“Err…ngài Linh mục ? Có chuyện gì vậy ạ ?”
Tôi quyết định xem xem ông ấy đang biểu hiện gì, thế nên tôi cúi xuống một chút để nhìn rõ mặt ông ta, và thật sự tôi đã bị sốc đến mức ngã xuống.
Bởi lẽ, khuôn mặt ông ấy đang bị bóp méo bởi sự giận dữ, à không, căm thù tột độ.
Vị Linh mục với ánh mắt căm thù đến nỗi tôi có thể cảm nhận sát khí trong đó, chỉ vào mặt tôi và quát lớn.
“Các kỵ sĩ ! Hãy bắt giữ tên nhóc này ! Nó mang chức nghiệp『Pháp sư bóng tối』, nó là Ác ma chống lại Nữ thần !”
Giây phút vị Linh mục cất tiếng, tất cả kỵ sĩ không biết thứ gì điều khiển đồng loạt quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của họ, đỏ rực một màu sát ý, giống như ánh mắt của vị Linh mục.
Từ sâu thẳm trong tim tôi mách bảo tôi phải trốn thoát. Tôi chắc chắn sẽ chết nếu như bị bắt. Nhưng cơ thể của tôi lại không nghe theo. Chân tôi như bị đóng chắc xuống đất bởi cơn thịnh nộ của những người xung quanh.
Và trước khi tôi nhận ra thì một thứ gì đó đã thổi bay tôi. Cơn đau bắt đầu xuất hiện ở dưới bụng. Tôi không biết mình đã bị gì, nhưng bụng của tôi đang đau một cách khủng khiếp. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc cố quằn quại chịu đựng cơn đau thấu xương này. Khi tôi cảm thấy hơi dễ chịu chút, thứ gì đó bỗng trói cơ thể tôi lại. Vì thế tôi không thể di chuyển được.
Cố gắng ngước mặt lên một chút, hình bóng Stella đưa tay đến chỗ tôi trở nên rõ ràng hơn. Nhưng cô ấy đã bị ngăn lại bởi tên kỵ sĩ và một người ăn mặc sang trọng.
Đúng lúc đó, đầu tôi chịu phải một tác động mạnh. Tầm nhìn tôi trở nên mờ nhạt dần, tôi chỉ kịp thấy được Stella đang hét lên.
◇◇◇
…Bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi. Trong căn phòng tối tăm này, khái niệm thời gian không tồn tại khi đến cả ánh nắng cũng không lọt vào được. Sau khi bị nhốt ở đây, mỗi ngày, tôi bị đánh đập, móng tay tôi bị kéo ra, vài chỗ trên cơ thể tôi bị đốt cháy. Trái tim, và cả cơ thể tôi nữa, chúng sắp đến giới hạn rồi.
Cho dù tôi có kêu la thế nào, cho dù tôi có van xin đến cỡ nào, họ vẫn không dừng lại. Khi tôi cố nói điều gì trong lúc bị đánh, nó sẽ bị nhấn chìm bởi những lời nhục mạ, chửi bới từ những người xung quanh.
Đến mức mà tôi muốn chết, họ cũng không cho tôi chết. Vị Linh mục luôn chữa trị cho tôi để tôi không thể chết một cách dễ dàng được. Tôi không thể chịu nổi nữa và đã từng cố gắng cắn lưỡi tự sát, nhưng khi bị phát hiện, tôi lại bị đánh và nhét giẻ vào mồm.
…Mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng cho tôi. Cầu mong Stella và những người khác sẽ trấn an mẹ.
Khi tôi nghĩ về những điều này, “Gigii” cánh cửa phòng mở ra. Aaa, lại tới giờ rồi. Aaa, tôi lại sắp bị đánh cho bầm dập rồi. Aaa, tôi lại sắp bị thiêu cho bỏng da cháy thịt rồi. Dù nó là gì, tôi cũng không muốn tiếp nhận.
Nhưng mà, chân tôi đã không còn sức lực nào nữa, cả người tôi ngã sụp xuống. Và khi bị ngã, một cơn đau chạy khắp bụng tôi. Tôi cố gắng chịu đựng nó, cố gắng không phát ra tiếng kêu la nào. Tôi đã học được điều đó mấy ngày nay. Khi họ nghe thấy tiếng kêu la, họ chỉ càng cảm thấy phấn khích và càng đánh đập tàn nhẫn hơn thôi. Thế nên tôi phải cố chịu đựng.
“Ê, đứng dậy mau, tên ác ma !”
Bị kéo dậy một lần nữa, tôi bước đi một cách miễn cưỡng. Tôi không biết gì cả vì họ đã bịt mắt tôi lại, nhưng có vẻ tôi sắp phải đi qua chỗ nào đó.
Đôi lúc tôi bị đánh bằng gậy, bị đá vào mông trong lúc đi như những con ngựa tồi, tôi còn nghe tiếng mọi người nói chuyện huyên náo. Những từ tôi nghe được toàn là… “Ác ma đấy…”, “Đồ cặn bã!”, “Làm sao mà nó còn sống chứ ?” và những điều tồi tệ tương tự.
Có vẻ tôi đang bước đi trên một con đường. Nhưng tôi không hiểu tại sao tôi lại bị chửi bới như thế. Tôi không làm bất cứ gì sai trái cả.
Trong lúc cố gắng đè nén cơn tức giận có thể phát ra bất cứ lúc nào, một thứ gì đó đập vào đầu tôi. Khi một người bắt đầu ném một thứ gì đó, mọi người xung quanh bắt đầu ném theo, từng người từng người một. Không có dấu hiệu nào cho thấy đám người đó sẽ dừng lại. Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.
Tôi đi đã bao lâu rồi ? Cảm giác như tôi đã đi suốt một ngày vậy. Tôi không dám chắc vì tôi đang bị bịt mắt và không thể nhìn thấy được gì cả. Khi cơn đau bắt đầu biến mất, tôi lại bị đánh từ sau lưng.
Người tôi lấm lem đầy máu và bùn dơ. Tôi không muốn bị như thế này chút nào, nhưng những người xung quanh cứ tiếp tục chửi mắng tôi là “Tên ác ma dơ bẩn”.
Tôi không còn nghĩ được bất cứ gì nữa, vì trái tim tôi sắp tan vỡ đến nơi rồi. Nhưng nó vẫn chưa vỡ. Ừ thì, tôi ước là nó sẽ vỡ để tôi không còn phải chịu đựng những thứ này nữa.
Có lẽ tôi đã đến nơi, vì tôi bị ép phải ngồi tại chỗ. Bịt mắt được tháo ra, và tầm nhìn của tôi dần dần trở lại. Khi có thể nhìn rõ rồi, tôi thấy được có rất nhiều người đứng xung quanh mình.
Và trong tầm mắt của tôi, một khung cảnh vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt. Đúng thế, tôi đã được đưa về ngôi làng, nơi tôi sinh ra và lớn lên.