Trans: TaoKhongBietDich
Edit: Hỏa Viêm Chi Đế
----------
Khoảng một tháng sau khi Hardt mất tích.
“Regul! Nó tới kia kìa!”
“Biết rồi! Khỉ thật!”
“Nguy hiểm! Holy Shot (phát bắn thần thánh)!”
Hồn ma tiến lại từ phía sau Regul, người lúc này đang bận đấu kiếm với một bộ xương. Vì những sát thương vật lý không ảnh hưởng đến những hồn ma, chúng tôi phải tiêu diệt chúng bằng ma pháp.
Khi bị viên đạn ánh sáng của tôi bắn trúng, hồn ma ấy tan biến với một tiếng gầm đau đớn.
Regul dùng khiên tấn công bộ xương, nó để lộ sơ hở và ngay lập tức, Regul chém đứt đầu nó.
“Funn, Holy Light Slash !”
‘Đùng!’, một tiếng động lớn phát lên. Nhìn về phía âm thanh phát ra, Lig đang giữ tư thế như mới vừa cầm thanh kiếm chém xuống. Một đòn tấn công diện rộng được phát động và trên mặt đất, nơi thanh kiếm vung xuống nổ tung, làm hàng chục xác sống ngã gục trên mặt đất.
“Hừ, nhiêu đây có vẻ hết rồi. Stella, cậu có bị thương chỗ nào không?”
“Eh, ee, tớ ổn. Quan trọng hơn, chúng ta phải chữa trị cho mọi người đã”
Bỏ qua lời Lig, tôi nhìn xung quanh. Dân làng đang ngồi rũ rượi dưới mặt đất. Cũng phải thôi. Cuộc chiến đã diễn ra suốt mấy ngày nay mà.
Thời điểm những con tử quái bắt đầu tấn công cũng là thời điểm Hardt biến mất cùng bộ xương bí ẩn. Tôi thật sự hối hận với những gì mình đã làm với Hardt và mất đi ý chí, đến nỗi không muốn rời phòng nữa. Trong lúc đó, một vụ mất tích của một đứa trẻ trong làng xảy ra.
Người mẹ sau đó đi tìm con mình và cũng không quay lại nốt. Trưởng làng kết luận rằng đó là do những con quái vật gây nên và lập một đội tìm kiếm gồm 10 người có năng lực chiến đấu.
Mặc dù họ đều là những người trưởng thành mạnh mẽ, chỉ có hai người trở lại sau 3 ngày, mình mẩy đầy thương tích. Theo như họ báo cáo, khi đi qua khu rừng gần làng, đội tìm kiếm thấy có gì đó khác thường và đã vào điều tra. Những gì họ phát hiện sau đó là, những thây ma.
Hơn nữa, chúng cũng mạnh hơn những thây ma bình thường, và đông nghịt. Đội tìm kiếm bị bao vây và tiêu diệt, chỉ có hai người bọn họ may mắn trốn thoát.
Nhận thấy tình hình đã trở nên nghiêm trọng, trưởng làng cấm dân làng ra khỏi phạm vi ngôi làng và tự mình đến thị trấn gần nhất xin tiếp viện.
Mọi người nghĩ họ sẽ an toàn nếu không lại gần khu rừng, nhưng với những gì diễn ra 2 ngày sau đó, họ nhận ra đó chỉ là một ý nghĩ ngây ngô.
Trong khi không thể ra khỏi làng vì lệnh, một dân làng nhàn rỗi đã phát hiện một đám người đang tiến tới ngôi làng.
Vào lúc đó, mọi người đều vui mừng tưởng là nguồn tiếp viện của trưởng làng đã tới, nhưng nhìn kĩ lại thì, thân thể bọn họ toàn những vết thương. Trái ngược hoàn với mong đợi của họ, một đội quân chết chóc gồm những bộ xương, thây ma, u linh miễn nhiễm với sát thương vật lý và đủ loại quái vật khác nữa, đang từ từ tiến về phía họ.
Sau đó trận chiến nổ ra. Tất cả mọi người, không kể già trẻ lớn bé, hễ có thể chiến đấu đều cầm vũ khí ra trận. Lig, Regul và tôi vì thế cũng tham chiến.
Vì những ma pháp hệ ánh sáng mà tôi và Lig có thể dùng có hiệu quả đối với những tử quái, chúng tôi đi tiên phong trong trận đánh. Cứ như thế, chúng tôi đã chiến đấu suốt 20 ngày.
Những dân làng cũng vậy, họ đều kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ luôn phải lo nghĩ không biết những con quái vật sẽ chui từ đâu ra, từ hướng nào đến. Chúng tôi cũng biết vì sao lại không có bất kì sự trợ giúp nào trong đợt tấn công đầu tiên, trưởng làng đã xuất hiện cùng với hàng ngũ của những thây ma.
Từ đó, hầu như không ai ra khỏi làng. Tại sao ư, đơn giản thôi, bởi vì không ai muốn như trưởng làng cả.
Chúng tôi cũng đã thử đề xuất cho những người có khả năng chiến đấu như Lig đi gọi tiếp tế, nhưng bị bác bỏ vì mọi người sợ rằng trong lúc họ đi thì có thể đợt tấn công khác lại đến, lúc đó sẽ khó lòng cầm cự.
Ngay cả khi đã bàn bạc kĩ lưỡng, chúng tôi vẫn không đi đến đâu cả. Chỉ có những ý nghĩ bi quan như, thay vì bị tiêu diệt khi chúng tấn công mà không có sự phòng ngự, chờ đợi sự giúp đỡ từ ngôi làng hay thị trấn khác sẽ là lựa chọn sáng suốt hơn. Nhưng mà cứ như thế này thì không sớm thì muộn, nguồn lương thực sẽ mau chóng cạn kiệt. Nói chung là kiểu gì cũng chết. Đó là vì sao tinh thần chúng tôi trước kia đã tuyệt vọng, nay lại càng héo úa hơn.
Có một cuốn sách nói rằng, không có trận chiến nào mệt mỏi bằng trận chiến không thấy hồi kết.
Gần đây, trong làng xuất hiện đồn rằng đây chính là Lời nguyền của Hardt. Lý do là vì mọi thứ thật trùng hợp, tất cả những việc này bắt đầu vào ngày Hardt được mang đi bởi bộ xương. Hơn nữa, không phải Hardt có khả năng điều khiển cái chết sao? Dần dần, ai cũng bắt đầu tin đó là sự thật.
Ngay cả khi lời đồn này làm tôi khó chịu, nó vẫn chứ bằng những gì mọi người nghĩ sau đó. Sau khi rơi vào tình cảnh nguy khốn này, mọi người bắt đầu thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Họ rơi vào những ảo mộng cực kì vô trách nhiệm và ngây thơ, như ‘cậu ta sẽ bỏ qua nếu chúng ta xin lỗi chứ?’ hay ‘chắc cậu ta sẽ tha thứ nếu chúng ta chôn cất mẹ cậu ta đàng hoàng.’
Thật vô nghĩa, làm vậy thì có nghĩa lý gì chứ. Tại sao họ có thể nghĩ Hardt sẽ dễ dàng tha thứ cho họ chỉ với những hành động ấu trĩ như vậy được. Những gì chúng ta làm với cậu ấy là không thể tha thứ được và thậm chí, chúng ta còn bắt cậu ấy phải thấy cảnh mẹ chết trước mắt mình. Nếu đó là tôi, ngay cả tôi cũng không đời nào tha thứ.
Mọi thứ trở nên ngày càng tồi tệ hơn, đến nỗi một số người khốn đốn quá phải đi cướp của những nhà khác.
“Oo, oi, có thứ gì lại đến nữa kìa!”
Khi đang nghĩ về người mới vừa đây bị phát hiện cướp bóc, một trong những người chiến đấu cùng chúng tôi la lên.
Mọi người đều nhìn về phía giọng nói và, ở đằng xa là một xác sống với màu đỏ bao trùm toàn thân và những móng vuốt sắc nhọn. Chúng tiến đến ngôi làng nhanh như vũ bão. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết chúng mạnh và nguy hiểm như thế nào…