Trans: Hỏa Viêm Chi Đế.
Edit: ???
Lần đầu dịch truyện, dễ mắc nhiều lỗi. Các hạ thấy không hài lòng chỗ nào xin cứ mạnh dạn comment để em sửa.
Xin cảm ơn !
----------
“Ê ! Đi nhanh coi, tên ác ma !”
Tên lính vừa nói vừa đá vào người tôi. Vì lúc nãy trời mưa, con đường sỏi đá trở nên lầy lội hẳn. Tôi ngã xuống nền đất, toàn thân lấm lem bùn bẩn, nhưng không ai nói một điều gì cả. Xa xa, họ chỉ đứng và cười nhạo tôi “Đáng kiếp !”.
…Tại sao tôi phải chịu khổ hình thế này chứ. Nó chỉ là một chức nghiệp kì dị thôi ! Mà tại sao, tại sao tôi lại phải chết !
◇◇◇
“Hardt, dậy mau lên ! Không phải hôm nay là một ngày quan trọng sao !”
“Bataan !” Cánh cửa mở ra. Mẹ bước vào phòng tôi một cách năng nổ, giật mạnh cái chăn ra khỏi người tôi.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ đã bị che bởi cái chăn trùm đầu của tôi. Mãi đến khi mẹ gọi dậy, tôi mới nhận ra bây giờ là buổi sáng.
“Geez, trong khi Stella-chan và Lig-kun đang chờ đợi con tới mòn dép thì con lại ngủ nướng ! Thật hết biết !”
Dù còn hơi mơ màng, lời nói của mẹ bỗng khiến tôi giật mình. Tôi nhìn mẹ một cách ngạc nhiên.
“Mẹ đã cố đánh thức con nhiều lần rồi, mà con thí cứ năm phút nữa…năm phút nữa…rồi xong lại ngủ mất tiêu. Thiệt tình, 12 tuổi đầu rồi lại còn phải đợi mẹ gọi dậy !”
Mẹ bắt đầu càm ràm về những thứ linh tinh, nhưng bây giờ không có thời gian cho việc đó. Vội vàng chồm dậy khỏi tấm chăn, tôi chạy đi rửa mặt. Sực nhớ ra rằng cái xô nước nằm ở ngoài, tôi ra khỏi nhà, và đúng như mẹ nói, hai người họ đang đợi tôi.
Là hai người bạn nối khố của tôi ở làng, Stella và Lig. Thấy tôi chạy ra khỏi nhà một cách vội vàng, họ đều biểu lộ khuôn mặt y chang nhau.
“Đúng như mình đã dự đoán, Hardt à ! Cậu không ngủ được vì quá phấn khích.”
Stella ngồi trên bức tường thấp bên ngoài, khẽ cười. Dưới ánh nắng ban mai, mái tóc Stella xõa dài đến tận eo cô ấy.
Ngoại hình của cô ấy có thể nói là xinh đẹp nhất ngôi làng tôi sống, thậm chí có thể là nhất trong lãnh thổ chứa ngôi làng. Cô ấy cũng là mối tình đầu của tôi, người mà tôi luôn nghĩ đến trong tim mình.
Trái ngược hoàn toàn với cô ấy là Lig cáu kỉnh, người đang dựa vào bức tường và lườm tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Lig là một kiếm sĩ giỏi trong làng và cậu cũng thành thạo cả ma thuật. Với ngoại hình của mình, ai cũng công nhận cậu ta và Stella là một cặp đôi hoàn hảo.
Đúng thế, cậu ta hoàn hảo ở mọi phương diện, khác hẳn với tôi, một thường dân. Mọi người thường bảo tôi là đồ đần độn, và có vẻ nó đúng thật khi mà tôi suýt ngủ quên vào ngày quan trọng.
“Trước giờ cậu vẫn như thế, Hardt à. Luôn luôn gây rắc rối vào đúng lúc quan trọng. Chuẩn bị nhanh lên Hardt ! Mình sẽ không tha thứ nếu như ta bỏ lỡ chuyến xe ngựa chỉ vì đợi một người dậy trễ.”
“Xin…xin lỗi. Mình sẽ chuẩn bị ngay.”
Tôi vừa rửa mặt vừa luôn miệng xin lỗi Lig rồi quay về phòng của mình. Mẹ hỏi rằng tôi có muốn ăn sáng không, nhưng tôi không có thời gian, vì thế tôi sẽ bỏ qua nó.
May mắn là tôi đã chuẩn bị trước vào ngày hôm qua. Tôi mặc quần áo vào rồi mang hành lý trên lưng. Mặc dù gọi là “hành lý”, nhưng chỉ mất có hai tiếng để đi từ đây đến thị trấn bằng xe ngựa nên tôi không mang theo nhiều đồ.
“Thưa mẹ, con đi đây !” Vội vàng chào mẹ một tiếng, tôi xuất phát. Tuy nhiên đó cũng là lần cuối cùng tôi có cơ hội được nói câu “Thưa mẹ, con đi đây”.
Tôi phóng ra khỏi nhà với tốc độ bàn thờ và Stella thấy tôi đã sẵn sàng, nhảy xuống bức tường đá một tiếng “Yoosh”. Còn Lig thì vẫn khoanh tay đi về phía trước, miệng phát ra tiếng “Fuun” khó chịu.
“Đã…đã để cậu đợi lâu rồi, Stella.”
“Fuu…không sao đâu. Quan trọng hơn là, tóc của cậu vẫn chưa gọn gàng kìa. Tớ sẽ chải lại cho, nên cúi đầu xuống đi Hardt.”
Nghe lời cô ấy, tôi cúi đầu xuống. Stella làm ướt tay cô ấy bằng ma thuật và vuốt nhẹ tóc tôi. Khi Stella cúi sát người xuống, mùi hương con gái của cô ấy tỏa vào người tôi. Tim tôi bỗng dưng đập thình thịch, lưỡi tôi khẽ di chuyển trong họng tạo thành tiếng “Tsk”.
Nhưng ở phía trước, Lig đang nhìn tôi một cách khó chịu… Cậu tỏa ra một luồng sát khí nồng nặc, giống như muốn bóp chết tôi vậy. Cho dù tôi là người bạn thân nhất của cậu ấy.
Chúng tôi hướng tới trung tâm của ngôi làng, nơi ba chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, những đứa trẻ đủ tuổi cùng với bố mẹ chúng đang tập trung lại. Tổng cộng có mười ba đứa kể cả chúng tôi. Số lượng nhiều hơn năm ngoái.
Các bậc phụ huynh đang động viên những đứa con đáng tự hào của họ. Tất nhiên cả Stella và Lig. Đặc biệt, đích thân trưởng làng còn đến để động viên Lig vì cậu ấy là ứng cử viên sáng giá nhất.
Còn tôi, tôi chỉ lặng lẽ ngắm phong cảnh. Hôm nay mẹ không đến. Mẹ lúc nào cũng làm việc quần quật từ sáng đến tối kể từ khi bố mất. Bây giờ mẹ đang hái thuốc ở khu rừng lân cận vì mẹ là một dược sĩ của làng. Để có thể khiến mẹ được yên ổn, tôi tốt nhất nên có được một chức nghiệp từ 『Thiên Khải』trong lần này.
Ở thế giới mà chúng tôi đang sống, có một thứ gọi là 『Chức nghiệp』được ban phát bởi Vị thần của Thế giới. Dù gọi là chức nghiệp nhưng nó không giống như là công việc, mà là tư chất của một người thì đúng hơn.
Ví dụ, một kiếm sĩ hoặc thương sĩ có thể trở thành binh lính của đất nước, ngay cả thường dân cũng có thể trở thành nông dân hoặc thợ săn hoặc đủ loại chức nghiệp khác. Vì chức nghiệp phù hợp với tư chất của con người, họ không nhất thiết phải làm việc giống như chức nghiệp của họ.
Có nhiều nông dân là thương gia, thậm chí không mang chức nghiệp chiến đấu cũng có thể trở thành binh lính.
Nếu được, tôi muốn trở thành một Thợ săn hoặc gì đó có thể hoạt động trong rừng. Mẹ sẽ được an toàn khi làm việc dưới sự bảo kê của tôi.
Có vẻ chúng tôi là những người cuối cùng. Trưởng làng sau khi xác nhận lại số lượng trẻ em, sắp xếp cho chúng tôi lên xe ngựa theo thứ tự. Lúc tôi chuẩn bị lên, ai đó bỗng bóp vai tôi và kéo mạnh ra đằng sau.
Tôi té xuống, hai bàn tọa đập mạnh xuống đất, may mắn là không có hòn đá nào dưới đất. Thế chỗ tôi là một thằng choai choai đồ sộ. Nó nhìn tôi, cười nhăn nhở như Thị Nở. Theo sau nó là ba thằng đệ, cũng sở hữu nụ cười y chang nó.
Tôi lập tức nhận ra nó, thằng con trai của trưởng làng – Regul. Mặc dù mới 12 tuổi, nó sở hữu chiều cao 1m8 lý tưởng và vòng 2 của nó to gấp đôi tôi. Nó đồng thời là đầu sỏ của đám nhóc làng tôi, người mà tốt nhất tôi không nên đụng vào.
“Phẹt ! Một thằng đần thối như mày không nên đi trước tao !”
Regul nhổ nước bọt khi nó nói câu đó một cách khinh bỉ. Tôi chỉ có thể lặng lẽ phủi mông rồi theo sau nó như một thằng hèn.
“Phew !”
Tôi thở dài rồi ngắm nhìn bầu trời một lần nữa. Những đám mây màu đen ùn ùn kéo tới, hình như sắp có mưa. Bầu trời bỗng chốc tối đen lại, tối như tiền đồ của tôi.