Lần thứ nhất đến Huyền thành, Trần Phong mang lại vinh quang cho Thanh Phong Đế Quốc.
Mà lần thứ hai đến đây, cậu lại chính là phạm nhân mang tội danh ngàn năm qua mới xuất hiện, cảm giác có chút kỳ cục.
Bất quá thời gian trôi qua, ngoại hình cậu thay đổi không ít.
Bức hoạ tội nhân mà người dân nơi đây dán lên bảng tin đã không còn tác dụng gì.
Tuy vậy, thiếu niên vẫn mặc áo choàng, che đi dung mạo của mình.
Trên đường không bắt chuyện với bất cứ ai, trực tiếp vào một tửu quán.
Nơi này chứa đủ mọi thành phần trong xã hội, cũng chính là nơi tin tức lưu thông rộng rãi nhất.
Trần Phong tìm một bàn trong góc phòng, gọi một tách trà.
Chậm rãi nhấp một ngụm, cậu bắt đầu nghe ngóng.
Có đủ loại thông tin xuất hiện trong các cuộc hội thoại.
Tuy nhiên, chỉ có hai tin làm cậu hứng thú.
Thứ nhất đó là ngày mai, Thiên Vũ đấu giá phòng sẽ tổ chức một cuộc đấu giá quy mô lớn.
Điều này chỉ diễn ra khi có ít nhất ba món bảo vật quý hiếm.
Tin thứ hai là toàn bộ các thế lực nhất lưu ở Tây Bắc Đế Quốc đều tham gia đấu giá hội này.
Ngay cả Hoàng Thất và ngoại tông Thiên Huyền cũng phái người tới.
Ngồi thêm một lát, nhận thấy không còn thông tin gì quan trọng, thiếu niên để tiền lại rồi rời đi, tới thẳng phòng đấu giá Thiên Vũ.
Đây là nơi tổ chức các đấu giá hội ở Huyền thành.
Danh tiếng của nó trong Thanh Phong Đế Quốc có thể sánh ngang với phòng đấu giá ở kinh đô.
Bài trí ngoài cửa của phòng đấu giá vô cùng sang trọng.
Cổng chào cũng được dát vàng ngọc quý giá.
Hai hộ vệ canh cửa đều đã là pháp quan cảnh.
Trần Phong than thầm, thủ bút này cũng thật là cao nha! Tài lực nơi đây quả nhiên là không vừa.
Cậu đứng đợi không lâu lắm thì có người ra tiếp đón.
Thị nữ ở đây hẳn cũng được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Ngoại hình không tệ, động tác thành thục, rất có mị lực.
Thiếu niên nhìn thấy mà chép miệng, kẻ nào định lực kém mà không thể kiềm chế hay không có tiền tài, thế lực lớn chống lưng thì hiển nhiên không có khả năng vào đây.
Cậu được thị nữ dẫn đến một căn phòng lớn, được bài trí rất công phu.
Trà được chuẩn bị sẵn cũng là loại vô cùng sang trọng.
Hương thơm của nó giúp người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn.
– Chào mừng tiên sinh đến với phòng đấu giá Thiên Vũ! Hi vọng tiên sinh hài lòng với màn tiếp đón! Tiểu nữ là Trương Yên, sắp tới sẽ quản lý giao dịch của tiên sinh.
Một cô gái bước vào phòng, thành thục nói.
So với thị nữ ban nãy thì người này mị lực lại là hơn mấy phần.
Gương mặt thanh tú, bộ đầy đặn, vòng eo tinh tế.
Mái tóc đen dài tùy ý đung đưa theo mỗi bước chân.
Đôi mắt gợi cảm ấy có lẽ đang muốn tìm ra thân thế của cậu, bất quá áo choàng đen phủ kín người đã ngăn cản điều đó.
Nàng ta giơ tay ra.
Trần Phong cầm lấy bàn tay trắng nõn:
– Không gì, không gì! Tiếp đón thực là rất tốt!
Trương Yên hơi bất ngờ.
Dựa vào giọng nói cùng cảm giác khi bắt tay, nàng cảm nhận được người này rõ ràng đang còn rất trẻ.
Nhưng cách ăn mặc lại không phù hợp với một thiếu gia của thế lực nào.
Hơn nữa, nàng biết đám công tử quý tộc kia không phải dạng có thể thoải mái nói chuyện với nàng như vậy.
Người này có chút cổ quái!
– Không biết tiên sinh đến đây hôm nay là muốn giao dịch thứ gì?
Thiếu niên từ trong giới chỉ lấy ra mấy quyển trục, đưa cho Trương Yên.
Đây đều là những pháp kỹ cậu lấy được từ đám người Bạch Lang đoàn.
Đẳng cấp của chúng đều là huyền giai, có lẽ giá trị không thấp.
Nàng ta dùng hai tay đón lấy, liếc qua một hồi thì khẽ nhíu mày, thì thầm với thị nữ một chút rồi quay sang nói với cậu:
– Tiên sinh vui lòng đợi một chút.
Những pháp kỹ này tiểu nữ không thể thẩm định chính xác.
Mong tiên sinh thứ lỗi!
Trần Phong khẽ gật đầu.
Cậu cũng đã lường trước được việc này.
Bạch Lang đoàn kia dù sao cũng là một phương thế lực hàng đầu ở vùng Tây Bắc của Thanh Phong Đế Quốc này.
Pháp kỹ các đội trưởng sử dụng đương nhiên không phải loại tầm thường, vô danh.
Có lẽ Trương Yên kia đã nhận ra chúng.
Cậu ngồi đợi không lâu thì một lão giả bước vào phòng.
Ông ta trông có chút nghi hoặc.
Trương Yên liền giới thiệu:
– Tiên sinh, đây là Cổ Lâm trưởng lão của Thiên Vũ phòng đấu giá, sẽ là người thẩm định pháp kỹ giúp tiên sinh.
Lão giả tiến tới gần hai người, khẽ cầm mấy quyển trục, lần lượt xem xét.
Không lâu sau, ông đặt xuống, trầm giọng hỏi:
– Mạn phép cho lão hồ đồ ta! Không biết tiên sinh đây từ chỗ nào có được những pháp kỹ này?
Trần Phong mỉm cười, cũng không cần giấu giếm làm gì:
– Ta là từ trong tay ba đội trưởng của Bạch Lang đoàn mà lấy được!
Trưởng lão và Trương Yên lập tức kinh ngạc nhìn nhau.
Người trước mắt đây vậy mà lại bá đạo, dám nói thẳng ra như vậy.
Cổ Lâm nhíu mày.
Dựa vào địa vị của của lão, đương nhiên biết sự kiện Bạch Lang đoàn thảm bại mấy ngày trước.
Bất quá người trước mặt kia nhìn thế nào cũng chỉ là cửu tinh pháp vũ mà thôi.
Rốt cuộc là làm sao?
Lão định dùng linh hồn lực lượng kiểm tra một phen.
Nếu người này linh hồn cảnh giới đủ mạnh, hoàn toàn có thể đả bại đám người kia dễ dàng.
Tuy nhiên, ngay khi lão định hành động thì Trần Phong lên tiếng:
– Có vấn đề gì?
Cậu nhìn hai người, đặc biệt tập trung vào khuôn mặt già nua đang nghiêm trọng quan sát cậu.
Trương Yên cũng nhìn trưởng lão, có lẽ quyết định nằm ở ông ta.
Lão giả thở dài, từ bỏ ý định của mình.
Chuyện này không cần phức tạp như vậy.
Người trước mắt kia cũng không làm gì sai.
Lão đưa cho Trần Phong một tấm thẻ.
– Không có gì! Tiên sinh thứ lỗi! Đây là vé của hàng ghế khách quý.
Giờ thìn ngày mai, mời tiên sinh đến tham gia đấu giá.
Thiên Vũ phòng đấu giá sẽ đón tiếp ngài chu đáo!
Thiếu niên nhận lấy rồi không nói gì thêm.
Cậu đứng dậy, chắp tay với hai người, rời đi.
Cổ Lâm, Trương Yên hai người nhìn theo thân ảnh kia.
Đấu giá hội lần này có lẽ sẽ vô cùng nào nhiệt!
Trần Phong đưa tấm thẻ bài cho thị nữ rồi được dẫn đường đến khu vực khách quý.
Nhận lại thẻ bài, cậu ngồi xuống.
Thiếu niên liếc mắt quan sát chung quanh.
Cậu đến khá sớm, chưa có bao nhiêu người ở đây.
Gian phòng này rất rộng, nhờ vào linh hồn lực của mình, cậu có thể cảm nhận được có kha khá pháp sư mạnh mẽ ẩn mình trong những góc khuất.
Có lẽ bọn họ là người của Thiên Vũ phòng đấu giá, bảo vệ an ninh buổi đấu giá hôm nay.
Cậu không quan sát quá nhiều, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Thỉnh thoảng chung quanh lại có ánh mắt dò xét hay tiếng thầm thì về cậu nhưng cũng không có gì quá đặc biệt.
Hơn nửa canh giờ từ lúc Trần Phong nhắm mắt, một tiếng chuông ngâm thanh thúy chậm rãi vang lên.
Nghe được tiếng chuông này, cậu cũng dứt ra khỏi trạng thái tu luyện, nhất thời, âm thanh ầm ỹ giống như ma âm qua não bị thổi bay đi hết, làm cho bọn người kia hung hăng lắc lắc đầu rồi dần bình tĩnh xuống, ngẩng đầu nhìn thủy tinh đài.
Lúc này, trên đó đã xuất hiện một vị đấu giá sư đầu bạc, nhìn họ cười tủm tỉm.
– Rốt cục cũng bắt đầu rồi.
Nhìn hội trường chật ních, thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm nói.
Ánh mắt có chút chờ mong.
– Ha ha! Đã khiến chư vị chờ lâu rồi! Ta cũng không dám nói vòng vo nữa để khỏi làm các vị nóng ruột thêm.
Là một gã chủ sự bán đấu giá kinh nghiệm phong phú, hắn rất rõ ràng những người phía dưới lúc này đang cần cái gì.
Cho nên, nghi thức khai mạc gồm những lời giới thiệu vô nghĩa trực tiếp bị hắn bỏ đi.
Bất quá chiêu thức ấy của lão nhân thực sự đúng là mang đầy đủ vị cay của gừng già, hiệu quả khiến cả sảnh đường ào ào ủng hộ.
Lão nhân vỗ vỗ tay cất cao giọng nói:
– Là một đại hội bán đấu giá do Thiên Vũ phòng đấu giá chúng ta chủ trì, tất nhiên cũng sẽ không làm cho mọi người phải thất vọng.
Ta tuyên bố, Huyền thành đấu giá hội, hiện tại bắt đầu!
Giọng nói vừa dứt thì đài thủy tinh thật lớn lúc này đột nhiên bừng lên một đợt ánh sáng chói mắt.
Qua một lúc lâu khi ánh sáng dịu xuống, trên đài thủy tinh ngay phía trước mặt lão nhân đầu bạc chủ sự bán đấu giá hiện rõ một thanh cự kiếm màu đỏ sậm.
Thanh kiếm này dưới quang mang của những ngọn đèn lại ánh lên nét sáng bóng rực rỡ.
Qua dấu vết năng lượng lưu chuyển quanh thân thì hiển nhiên đây là một kiện ma hạch vũ khí đã được danh sư tỉ mỉ rèn luyện.
– Công kích bảo vật sao?
Trần Phong lẩm bẩm một tiếng, đối với thanh kiếm kia cậu hoàn toàn không có một chút hứng thú.
Hiện tại cậu đã sở hữu trong tay kiện vũ khí có thể nói là mạnh nhất lục địa, chỉ là chưa thể khôi phục sức mạnh cho nó.
Bởi vậy cậu không có ý tham gia nâng giá.
Dù sao cậu cũng biết tỏng hàng tốt chân chính còn ở phía sau kìa.
Bất quá cậu không tham gia không phải là người khác cũng thế.
Đối với họ, thanh kiếm kia có thể vô cùng quý giá.
Vì vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn, kiện vũ khí này rơi vào tay một pháp sư Hoàng thất với giá năm mươi vạn lượng bạc.
Sau đợt đấu giá đầu tiên hoàn hành, kế tiếp trên đài lại xuất hiện thêm nhiều loại bảo vật khiến mọi người phải đỏ mắt thèm thuồng.
Vũ khí, bảo giáp, pháp kỹ, pháp quyết, dược liệu lần lượt xuất hiện.
Nhưng chưa có một lần Trần Phong phải tham gia đấu giá.
Mắt cậu khẽ nheo nheo cố đợi xem có thứ gì có thể làm cho mình động tâm không.
Đến tận bây giờ đợt đấu giá này cũng không có xuất hiện vật gì có khả năng làm không khí toàn trường sôi sục.
Hơn nữa những thế lực tai to mặt lớn, tiềm lực tài chính mạnh mẽ ngồi trên hàng ghế khách quý đến tận giờ phút này cũng gần như không có bao nhiêu lần ra giá.
Đinh!
Lại một đạo tiếng chuông thanh thúy từ trên đài thủy tinh truyền xuống.
Lão giả đầu bạc chủ trì lúc này thần tình tươi cười nhìn các pháp sư ngồi dưới.
Trên đài thủy tinh có hai quyển trục màu đen.
Lão giả đầu bạc chỉ vào quyển trục thứ nhất, cười dài nói:
– Ha ha! Đây là Huyết lộ xà thương, huyền giai sơ cấp pháp kỹ dành cho vũ khí loại thương.
Danh tiếng của nó hẳn các vị ở đây đều đã từng được nghe qua!
Bán đấu giá sư nói xong lại khiến cả phòng đấu giá nổi lên từng chặp xôn xao.
Không ít người đem ánh mắt nóng bỏng dán vào quyển trục trên thủy tinh đài.
Nhưng đồng thời cũng có vô số ánh mắt tập trung vào đám người Bạch Lang đoàn trên hàng ghế dành cho khách quý.
Ngày hôm nay bọn họ có tất cả năm người tham dự, đều là những kẻ đứng đầu binh đoàn.
Vị trí bọn chúng cách Trần Phong chỉ một hàng ghế phía trước nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt của họ lúc này.
Tuy nhiên dựa vào phản ứng của mọi người chung quanh, cậu có thể đoán rằng Bạch Lang đoàn đang không hề dễ chịu lúc nào.
Bởi pháp kỹ đang được đấu giá vốn là của một kẻ đang được luyện tập trở thành tân đội trưởng của bọn chúng, người đã chết một năm về trước dưới hỏa diệm không chút nương tình của Thanh Hương.
Vì vậy, pháp kỹ này xuất hiện cũng thu hút cả sự chú ý của những thế lực lớn ở hàng đầu.
Bọn họ tò mò muốn biết, rốt cuộc kẻ nào lại muốn chọc vào tổ kiến lửa mang tên Bạch Lang đoàn.
Lão giả chủ trì cười cười, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt.
Hắn tiếp tục giới thiệu quyển trục thứ hai:
– Đương nhiên.
Nếu chư vị đã nghe danh tiếng của Huyết lộ xà thương như vậy hẳn là đã biết pháp kỹ thân pháp phối hợp hoàn mỹ cùng nó.
Huyền giai sơ cấp pháp kỹ, Dị ảnh xà thương.
Hai pháp kỹ này sẽ cùng được đấu giá với nhau.
Lão giả liền vung tay tuyên bố:
– Giá khởi điểm.
Ba mươi vạn!
– Ba mốt vạn!
Lời ra giá còn chưa dứt đã có kẻ cao giọng hô theo.
Đối với hai pháp kỹ huyền giai này hứng thú của mọi người rõ ràng không ít.
Bởi vậy không đến một gần phút đồng hồ giá khởi điểm đã bị bỏ lại xa lắc lơ:
– Năm lăm vạn!
Trần Phong bình thản dựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan lại nhàn nhã nghe tiếng nâng giá không ngừng vang lên bên tai.
Khuôn mặt sau hắc bào không khỏi hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.
Hai cái pháp kỹ này quả nhiên hấp dẫn kha khá pháp sư.
Thế này có thể giúp cậu lát nữa có khả năng tham gia đấu giá một thứ gì đó tốt.
Tiếng hô hào ở phòng đấu giá liên tiếp nối nhau vang lên.
Qua thời gian gần mười chén trà thì hai pháp kỹ giá cả đã từ năm lăm vạn leo lên tới bảy mươi vạn rồi sự náo nhiệt mới dần giảm bớt.
– Bảy lăm vạn!
Khi giá cả dừng ở bảy mốt vạn thì rốt cục một thanh âm lười biếng thoáng có chút lạnh lùng từ hàng ghế khách quý vang lên.
Một hơi tăng lên bốn vạn lượng bạc ở thời điểm này khiến Trần Phong hơi hơi ngẩng đầu đem ánh mắt thú vị dừng tại trên người lão giả thuộc Bạch Lang đoàn kia mà cười thầm.
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa rồi a!
Bạch Lang đoàn hô giá sắc nhọn làm cho tiếng ồn ào trong phòng đấu giá im lặng đi rất nhiều.
Một vài thế lực vốn còn tính toán để nâng giá lần nữa lại nhìn nhau liếc mắt một cái rồi không cam lòng ngồi xuống.
Tuy rằng bọn họ cũng có chút tài chính nhưng muốn đem so cùng Bạch Lang đoàn hiển nhiên không thể nghi ngờ là không biết tự lượng sức mình.
Một khi đã rõ ràng như thế thì tốt nhất là buông tay ra vậy.
– Bảy sáu vạn!
Nhưng mà ngay lúc Trần Phong chắc mẩm giá cả đã đứng lại tại mức bảy lăm vạn thì một thanh âm thản nhiên cũng đột ngột vang lên.
Mọi ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về hàng ghế khách quý, cuối cùng dừng lại trên người một vị trung niên nhân mặc áo bào màu hoàng kim.
Không ít đôi lông mày nhướng lên lẩm bẩm:
Người của Kim Điểu hội!
Đây cũng là một thế lực không nhỏ trong khu vực Tây Bắc của Thanh Phong Đế Quốc.
Nghe nói pháp quyết tu luyện của bọn họ cũng có chút quỷ dị, hơn nữa thuộc tính còn có thiên hướng về kim hệ, nhục thể cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vậy tuy rằng trong hội số người không nhiều nhưng lại không có người nào không phải là hảo thủ.
Ngày thường vẫn cùng Bạch Lang đoàn xung đột không ngừng, bất quá bởi vì có thủ lĩnh hai bên áp chế cho nên vẫn còn chưa chân chính phát sinh đụng độ.
Có người khiêu khích, lão giả từ Bạch Lang đoàn ánh mắt nhất thời âm lãnh hẳn lại.
Hắn ta nghiêng nhẹ đầu liếc mắt một cái qua trung niên nhân kia cười lạnh một tiếng nói:
– Bảy tám vạn!
– Bảy chín vạn!
Trung niên nhân vẻ mặt lạnh lùng vẫn như cũ, không nhanh không chậm hô theo.
Toàn tràng ánh mắt đều là hội tụ trên người hai người này.
Một ít thế lực ngang hàng cũng không có tham gia vào vụ này mà chỉ hào hứng quan sát xem hai người này đến tột cùng có thể đem giá cả đội lên tới cỡ nào.
– Điển huynh, hai pháp kỹ này năm lăm vạn đã là giá trần rồi.
Nếu tăng giá thêm thật là không thỏa đáng.
Hơn nữa chúng ta nên lưu lại tài chính để còn tranh đoạt màn cuối a!
Thấy như lão giả còn muốn tăng giá, thành viên Bạch Lang đoàn bên cạnh vội vàng thấp giọng nói.
– Tám mươi vạn!
Vị “Điển huynh” kia nhíu mày, thoáng trầm ngâm một hồi rồi cao giọng báo ra cái giá cuối cùng.
Hắn đã hạ quyết tâm nếu đối phương còn nâng giá tiếp thì sẽ buông tha cho lần cạnh tranh này.
Nhưng mà ngoài dự đoán của nhiều người khi lão giả Bạch Lang đoàn hô lên giá này thì trung niên nhân vẻ mặt lạnh lùng kia cũng không có mở miệng theo mà ngả người về ghế dựa.
Trên khuôn mặt cứng ngắc hiện lên một nét châm chọc nhàn nhạt.
Hành động của trung niên nhân không khiến cho Bạch Lang đoàn quá bất ngờ cùng phẫn nộ.
Nhưng bọn chúng bắt buộc phải thu lại hai pháp kỹ này.
Lão giả họ Điển kia khóe miệng khẽ nhếch lên âm trầm, trầm giọng nói:
– Được lắm! Nếu lần này đại ca muốn động thủ thì gã Mộ Hiên này để cho ta giải quyết đi.
Ta phải khiến hắn nếm sự khổ sở khi xương cốt bị rút từng chút một.
– Ha ha! Điển La lão giả ra tám mươi vạn cho hai pháp kỹ này.
Còn ai nâng giá không nào? Nếu không cứ như vậy hai pháp kỹ này là thuộc về Điển La lão giả.
Vị chủ trì đấu giá hội đối với giá cả này hiển nhiên rất hài lòng cười hỏi.
Không khí trong phòng vẫn yên lặng.
Rốt cục thì búa lệnh của đợt đấu giá này cũng gõ lên đủ ba tiếng.
– Tám mươi vạn, giá cả này thực sự không tồi.
Quả thật coi tiền như rác!
Dưới hắc bào khuôn mặt xuất hiện một tia trào phúng.
Tám mươi vạn lượng bạc này hiển nhiên đã khiến Trần Phong thêm một phần không nhỏ tài sản rồi..