Hoàng Cung được trang trí hết sức xa hoa.
Dòng người qua lại tấp nập.
Vô số quý tộc lần lượt thông qua kiểm tra của lính canh tạo thành từng nhóm, tiến vào cung.
Khuôn mặt ai cũng lộ rõ nét cười.
Thái thượng hoàng chính là người lập nên Thanh Phong Đế Quốc.
Giờ đây ông vẫn là người nắm trong tay quyền lực thật sự của đất nước.
Nếu như có thể lấy lòng ông thì quả là thu được không ít chỗ tốt.
Các đệ tử của Hoàng hậu đứng tập trung lại một chỗ.
Vân Chi, Thiên Ân và Phùng Mạnh được lệnh bảo vệ Thái Tử phi Phạm Hạ, người bồng trên tay đứa con chưa đầy một tuổi.
Cạnh đó còn có Huyền Lương và cha con Tô Công tước.
Họ không chỉ bị Lục gia tỏ ý thù địch mà còn nhận không ít lời bình phẩm cùng chỉ trỏ của các quý tộc khác.
Tuy nhiên, Huyền Lương vẫn điềm nhiên.
Đạt đến ngày hôm nay, vị Tử tước đã trải qua rất nhiều, chỉ mấy lời lẽ kia thì không đủ lung lay được anh.
Thái thượng hoàng đứng dậy nhìn mọi người:
– Các vị! Cám ơn đã đến tham dự buổi mừng thọ hôm nay.
Ta xin chúc các vị một ly.
Nào, cạn!
Khắp cung điện vang lên tiếng hưởng ứng, một hơi uống hết ly rượu.
Hắc Thiên cười:
– Được rồi, mời mọi người thưởng thức bữa tiệc…
Một bóng đen bất ngờ lao đến chỗ Thái Thượng Hoàng, tung ra một quyền.
Ông giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng vận pháp lực, tung một trảo đáp lại.
Năng lượng hùng hậu hai người toả ra lập tức chấn nát bàn tiệc xung quanh.
Trong cung điện, mọi người chưa kịp định thần trước cảnh tượng trước mặt thì lại có thêm nhiều thân ảnh khác tung ra sát chiêu, lập tức chết không ít quý tộc, khiến cho mọi người có chút hoảng loạn.
Quốc Vương vội ra lệnh:
– Mọi người bình tĩnh lại, những ai từ pháp tông trở lên sẵn sàng chiến đấu.
Huyền Lương, dẫn đầu những người khác hộ tống phụ nữ và trẻ em ra ngoài.
Huyền Lương lập tức tuân mệnh, dẫn đám người Thái Tử phi ra ngoài cung điện.
Trên đường, một thân ảnh xuất hiện, tung ra một cước vào Tô Uyên nhưng nàng chưa kịp định hình thì cha nàng xuất hiện, tiếp lấy một cước kia.
– Đi, nhanh!
Tô Uyên không nói nhiều, theo Huyền Lương chạy ra ngoài.
Sân trong Hoàng Cung lúc này không kém phần hỗn loạn.
Những quý tộc chạy ra trước cùng với vệ binh Hoàng Gia đang chiến đấu cật lực.
Năng lượng hùng hồn tỏa ra khắp nơi.
Thái Tử phi nói:
– Liên Minh hẳn đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho lần này.
Huyền Lương, dẫn mọi người đến cung ta.
Chúng ta cần bảo vệ đám trẻ.
Trong cung điện, pháp lực điên cuồng phát ra.
Tại trung tâm, Thái thượng hoàng đánh tay đôi với tên thủ lĩnh đám sát thủ lúc này đã lộ mặt.
– Vũ Thần, ngươi cũng khá lắm, dám xông thẳng vào đây giao chiến với ta!
– Hắc Thiên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Hai bên liên tục ăn miếng trả miếng.
Công kích như vũ bão phát ra từ Thái thượng hoàng và Minh chủ Liên Minh.
Dư lực khủng khiếp khiến mặt đất tạo thành một hố sâu cả chục trượng.
Họ chiến đấu vài trăm hiệp nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
Thủ lĩnh hai phương thế lực đều không sử dụng pháp kỹ.
Xung quanh có quá nhiều quân lính của họ, nếu đánh hết sức thương vong không thể đong đếm.
Tu vi pháp lực của Hắc Thiên cao hơn một tinh nhưng bù lại Vũ Thần lại có thân thể Sư tộc hùng mạnh nên cục diện cân bằng khó bề giải quyết.
Xung quanh, Quốc Vương và các đại tướng quân cũng đang chiến đấu cật lực.
Đội quân Liên Minh tấn công hôm nay cực kì tinh nhuệ.
Tám trong thập đại quán chủ đều có mặt cùng nhiều cao tầng khác.
Mặc dù nhanh chóng chỉnh đốn lại nhưng các pháp sư của Đế Quốc vẫn yếu thế hơn so với Liên Minh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ căn bản không có cửa thắng.
Thậm chí chỉ cần có thêm tác động, cục diện cân bằng giữa Hắc Thiên và Vũ Thần lập tức bị phá vỡ.
Khi đó tình thế cực độ nguy hiểm.
Đúng lúc đó, gần trăm hắc ảnh khí thế kinh người đột nhiên xuất hiện phía sau hàng ngũ Liên Minh, hạ sát bọn họ không nương tay.
Trần Tuấn và Tô Công tước nhìn nhau.
Họ căn bản không biết đám người vừa xuất hiện là ai nhưng chắc chắn họ không phải tiếp viện của Liên Minh.
Tạm thời đây không phải chuyện xấu?
Sau khi rời khỏi Hoàng Cung, Thái tử phi dẫn mọi người đến cung của mình, khu vực tránh xa chiến sự.
Trên đường, nàng hỏi Huyền Lương:
– Có lạc mất ai không?
– Phụ nữ và trẻ nhỏ đều ở đây thưa Thái Tử phi, các binh sĩ đều chặn quân địch trên đường cả rồi.
Vị Tử tước nói.
Phạm Hạ nhìn các đệ tử gật đầu.
– Được rồi, chúng ta sẽ cố thủ…
– Ồ ồ đây hẳn là nơi Đế Quốc bảo vệ phụ nữ và trẻ em nhỉ?
Một giọng nói trầm đục vang lên.
Cả một đạo quân tiến vào cung Thái Tử phi.
Đi đầu có bốn người.
Người thứ nhất cao lớn như thiết tháp, hẳn là chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
Hai người trông giống hệt nhau đứng ngay sau cũng to con không kém.
Người còn lại bóng hình yểu điệu, trên đầu có đôi tai cùng với cái đuôi trắng bên dưới, một Khuyển nhân! Cô ta mặc một bộ y phục bó sát, lộ ra những đường cong động lòng người.
Sắc mặt Huyền Lương lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
Theo cảm nhận, bốn tên đứng đầu đều đã đạt tới pháp quan cảnh thậm chí tên thủ lĩnh đã là pháp quan đỉnh phong.
Đội quân phía sau thấp nhất cũng là bát tinh pháp vũ.
Chưa kể đến kinh nghiệm thực chiến chắc chắn không bằng.
Đây không còn là một trận khổ chiến nữa mà chắc chắn họ sẽ bị áp đảo.
Huyền Lương một tay nắm chặt Lạc Nhật Đồng cung, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Khuyển nhân trông như thủ lĩnh trầm giọng:
– Toàn quân… TẤN CÔNG!
Ô Ô Ô!
Tiếng gầm khí thế vang lên.
Đội quân Khuyển nhân lao tới.
Vân Chi phất tay:
– Các đệ tử… LÊN!
Mọi người gầm lên phẫn nộ đánh tới.
Pháp lực điên cuồng toả ra cùng vô số pháp kỹ.
Tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Huyền Lương không lui lại giữ khoảng cách mà lao lên đánh tay đôi với nữ Khuyển nhân phía trước.
Vừa đánh, anh vừa hỏi:
– Sao ngươi lại ở đây?
Nữ Khuyển nhân miệng giật giật.
Hai người đã từng gặp nhau khi trước.
Nhưng theo như những gì đã thương lượng, chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra.
– Ta vốn chỉ là một binh sĩ của Liên Minh, xuất hiện ở đây lạ lắm sao?
Một trảo vung lên, đánh tới ngực Huyền Lương.
Tử tước gạt ra rồi phản công lại.
– Ta không muốn đánh nhau với ngươi!
– Ngươi nghĩ ta quan tâm?
Cô gái gắt lại, giọng hơi run.
Huyền Lương cau mày, rõ ràng trong lòng cô đang dao động.
Chính cô cũng không hề muốn tham gia cuộc chiến này.
Anh nắm lấy tay cô kéo vào lòng.
Cô gái ngạc nhiên:
– Ngươi… đây là ý gì?
Tử tước không nói, đánh ngất cô đi rồi dùng pháp cụ trói lại.
Sau khi đem cô vào trong phòng, các nữ quý tộc sợ hãi hỏi anh:
– Đây là ai? Sao ngươi lại đem ả vào đây?
– Tướng lĩnh Liên Minh, sau này còn có giá trị lợi dụng!
– Tình hình bên ngoài sao rồi?
– Đừng lo! Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người đến cùng.
Nói rồi Huyền Lương bước ra ngoài.
Anh quan sát tình hình trận chiến.
Dù mới diễn ra không lâu nhưng thương vong đã xuất hiện ở cả hai phía.
Đội quân Khuyển nhân cùng các đệ tử của Hoàng hậu giao chiến không hề nhượng bộ.
Trên tuyến đầu, Phùng Mạnh và Lục Thanh Thư đang đánh với hai tướng lĩnh song sinh.
Vân Chi và Thiên Ân thì bị tên thủ lĩnh Khuyển nhân áp đảo.
Huyền Lương nắm chặt cung, lao tới giúp Vân Chi hai người.
Đôi cánh lửa xuất hiện đâm thẳng vào nắm đấm đang hướng tới lồng ngực của Thiên Ân gây ra một vụ nổ lớn đẩy lui tên thủ lĩnh lại.
Huyền Lương đáp xuống cạnh hai người.
– Không sao chứ?
– Cảm ơn! Vẫn trụ được!
Thiên Ân thở hắt ra.
Tên thủ lĩnh này quả thực rất mạnh.
Bản thân anh đã là nhị tinh pháp quan cảnh, Vân Chi là tam tinh.
Dù cho hai người phối hợp rất ăn ý nhưng vẫn không cách nào chống cự.
– Lại thêm một con ruồi đến nộp mạng à? Lại đây mua vui cho ta đi!
Hắn ta vận pháp lực.
Gió rít lên xung quanh, áp lực khiến Vân Chi ba người lui lại.
Sau khi gầm lên một tiếng, tên Khuyển nhân phóng tới.
Tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Vân Chi và Thiên Ân lập tức sử dụng pháp kỹ phòng ngự.
Quyền ảnh liên miên đánh tới khiến cho lá chắn hai người dần xuất hiện vết nứt.
Trong lúc đó, Huyền Lương nhảy lên, bàn tay ngưng tụ vô tận hỏa diễm, mạnh mẽ đánh xuống:
– PHƯỢNG HOÀNG CHI NỘ!
Tiếng kêu lảnh lót cùng uy áp kinh người thu hút chú ý binh sĩ xung quanh.
Một chiêu này khiến cho họ phải rét lạnh nhưng tên thủ lĩnh chỉ nhếch mép.
Hắn dừng tay, đánh mạnh lên:
– Cuồng Khuyển Chấn Sơn!
Nắm đấm khổng lồ lao thẳng vào phượng hoàng tạo nên vụ nổ kinh thiên.
Sóng xung kích liên tục toả ra khiến không ít người lui lại.
Vân Chi và Thiên Ân cùng lúc đánh tới:
– Thất thải thiên quang chưởng!
– Huỷ diệt hải khiếu!
Tên thủ lĩnh vừa tiếp chiêu của Huyền Lương xong nên chỉ kịp vận pháp lực lên bọc lấy cơ thể.
Hai chiêu thức cùng lúc đâm vào hắn, đẩy lui lại vài bước.
Đúng lúc đó, Tử tước đánh tiếp:
– PHƯỢNG HOÀNG PHẦN DIỆT!
Đôi cánh lửa pháp lực cực kì diễm lệ xuất hiện khiến nhiệt độ tăng lên chóng mặt đồng thời toả ra uy áp khiến binh sĩ chung quanh như muốn quỳ xuống.
Hỏa phụng lao thẳng vào tên thủ lĩnh phản ứng chậm một nhịp tạo ra sóng lửa khủng khiếp.
Mặt đất dưới chân bị chấn nát thành hố sâu cả chục trượng.
Tên thủ lĩnh nằm dưới đáy.
Thân thể đau nhức cùng những vết bỏng ghê sợ.
Tên kia nhìn thế nào cũng chỉ là lục tinh pháp quan.
Chưa bao giờ trong cuộc đời chiến đấu hắn lại bị một tên nhóc rõ ràng yếu kém hơn đánh cho như vậy.
Một nỗi nhục chưa từng có!
Hắn gầm lên phẫn nộ.
Đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống thanh niên cầm hoả cung.
Cạnh đó, Vân Chi và Thiên Ân cũng phải lạnh sống lưng.
Bọn họ phối hợp tấn công như vậy mà vẫn không thể hạ được hắn.
Cục diện này e rằng không xong!
Tên thủ lĩnh nắm chặt tay lại.
Hắn truyền hết pháp lực còn lại vào một đòn cuối cùng.
Pháp lực liên miên vô cùng vô tận bạo phát.
Sức mạnh đỉnh phong pháp quan biểu lộ ra triệt để.
Hôm nay hắn phải giết chết đám Nhân tộc này!
– Cuồng khuyển công kích: Phá sơn hà!
Nắm đấm khủng bố đánh tới.
Huyền Lương ba người vận pháp lực đến tận cùng:
– Phượng Hoàng Chi Nộ!
– Thiên quang chi nộ!
– Song long linh hải!
Ba đòn tấn công lao tới.
Không có tiếng nổ nào vang lên.
Cự quyền chấn nát tất cả lao thẳng vào Huyền Lương.
Anh cắn chặt răng.
Chẳng lẽ phải dùng đến nó?
Tên kia thực lực quá khủng khiếp.
Bản thân hiện tại chưa phải là đối thủ nhưng nếu là sức mạnh kia hẳn là có thể áp chế!
Huyền Lương thở hắt ra một hơi, trong lòng quyết tâm.
Anh trừng mắt, pháp lực điên cuồng vận chuyển, những cơn đau nhức bắt đầu xuất hiện khắp cơ thể.
Hỏa diễm vô tận từ đâu xuất hiện, bao quanh cơ thể Tử tước.
Anh thành thục điều khiển chúng, ngưng tụ tại Lạc Nhật Đồng cung khiến nó phát ra quang mang đỏ rực cùng uy áp khủng khiếp.
Dao động pháp lực liên tục tỏa ra khiến người ta phải toát mồ hôi lạnh.
Huyền Lương kéo một hỏa tiễn pháp lực.
Nhưng mũi tên chưa kịp xuất cung thì một lão giả đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt ba người.
Ông nhẹ nhàng đưa tay ra bóp nhẹ một cái.
Cự quyền kia lập tức biến mất.
Tên thủ lĩnh sững sờ chưa kịp nói gì thì phía sau hắn xuất hiện đạo quân tinh nhuệ dẫn đầu bởi Tô Công tước.
Tiếp viện của Đế Quốc cuối cùng đã đến! Trần Tuấn quay lại:
– Các ngươi vất vả rồi!.