Điểm hẹn kí hợp đồng là ở phòng tổng giám đốc ở bên trong TTTM.
Bạc Vũ Thần trên đường đi có ghé vào tiệm đồ ăn nhanh để mua cho bé con một cây kem tươi.
Sau đó mới chậm rãi bước vào thang máy để lên phòng giám đốc.
Bên trong phòng giám đốc có ba người, giám đốc TTTM , thư kí của ông ta và một người nữa là thư kí của hắn.
Thư kí sau khi nhìn thấy vị chủ tịch cao thượng của mình liền có xúc động muốn khóc.
Cuối cùng y cũng sắp thoát khỏi kiếp nạn ngày 20 tiếng ở công ty rồi! Hạnh phúc chết mất!!.
Để ý bên cạnh chủ tịch còn có một người chủ tịch mắc bệnh sạch sẽ của y sẽ không bao giờ cho người khác đứng gần mình.
Trừ phi...!đó là thư kí mới! Vậy có phải y sắp bị đuổi việc rồi hay không?
" Xin thứ lỗi vì đến trễ.
Ở nhà có chút việc."
Bạc Vũ Thần điềm đạm nói.
Rất tự nhiên ngồi lên chiếc sofa vừa được thư kí lau sạch.
Mễ Tiểu Bối thấy hắn ngồi cũng lẽo đẽo đến cạnh.
Tiy nhiên không có ngồi.
Bé con phải ngoan ngoãn thì mới được mua gấu bông.
" Bạc tổng , ngài thấy sao về đề nghị của tôi? Công ty chúng tôi mặc dù không lớn nhưng chất lượng rất không để ngài thất vọng."
Người đại diện của A thị không một chút gấp gáp hay lo lắng, rất rõ ràng thể hiện ý tứ trong sạch của mình .
" Cái này tôi biết.
Chỉ là một cái chữ kí thôi tác vui vẻ ."
Bạc Vũ Thần khẽ nghiêng đầu cười nói.
Dù cho A thị có ý đồ hay không, hắn không quan tâm.
Một chút tiền nhỏ nhặt đầu tư này, hắn không thiếu.
Nếu flex một chút , hắn sẽ không ngại mà nói lớn với số tiền hắn kiếm được trong một giờ có thể đủ để mua mười cái tập đoàn A thị .
Đừng để hắn flex.
Vì một khi Bạc tổng flex , dù chỉ là một con cá cũng có thể dễ dàng khiến người ta chết đứng vì giá trị của nó .
Bạc Vũ Thần tự tin như vậy, một phần là vì hắn có khả năng làm được, và một phần vị...hắn là nhân vật chính.
Người đại diện A thị có chút bất ngờ hợp tác lại suôn sẻ tới như vậy.
Ông chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của Bạc Vũ Thần.
Hợp tác xong xuôi.
Bạc Vũ Thần không khỏi xót xa cho bảo bối nhỏ.
Vậy mà thật sự ngoan ngoãn, còn rất biết lễ nghi , không tùy tiện ngồi xuống như mọi ngày.
Hắn xót bảo bối phải đứng tới 5 phút liền.
Chắc chắn chân sẽ mỏi mất.
" Bé con , chúng ta đi mua gấu bông nhé ?"
Bạc Vũ Thần không ngại có người ngoài , ôm bảo bối lên rồi hôn hôn thân mật.
Hắn không ngại , Mễ Tiểu Bối vô tri càng không ngại.
Bé con câu lấy người hắn cọ cọ mấy cái .
" Hôm nay bé rất ngoan đúng không?"
" Ừ.
Bé con của anh lúc nào mà không ngoan cơ chứ ?"
Trước ánh mắt tò mò của giám đốc A thị và sự ngỡ ngàng của hai thư kí , Bạc Vũ Thần một đường ôm bé con ra ngoài.
Bên dưới lầu hai của TTTM là khu dành riêng cho trẻ em.
Bên trong có rất nhiều các loại đồ chơi, vô cùng đa dạng .
Mễ Tiểu Bối rất nhanh đã bị thu hút bởi những món đồ chơi mà bé chưa thấy bao nhiên cũng không đòi hỏi.
Hôm nay chỉ mua gấu bông thôi .
Cả hai nhanh chóng dừng chân trước quầy chuyên bán gấu bông.
Theo phía sau còn có thư kí và giám đốc A thị .
" Bạc tổng , nếu có thể, ngài hãy chọn lấy một món đồ chơi ở quầy bên kia sau khi mua gấu bông.
Món đồ ấy coi như tôi tặng ngài.
Có vẻ vị kia nhà ngài rất thích chúng."
Giám đốc A thị niềm nở gợi ý.
Ông thứ nhất cũng không phải dạng cổ hủ mà thấy bất thường với hai vị trước hai , cho dù cổ hủ đi nữa ông cũng chẳng có quyền lên tiếng vì vị tổ tông kia có thể khiến ông bay màu chỉ với một cái liếc mắt.
Vì vậy, ông nên có một thái độ hợp lý làm vừa lòng vị kia nhà Bạc tổng.
Nhìn cách Bạc Vũ Thần hành xử là đủ biết nên lấy lòng ai trước rồi.
Bạc Vũ Thần nghe giám đốc A thị nói thì chỉ gật đầu.
Hắn lẽ nào còn không đủ hiểu bảo bối của mình sao? Bảo bối của hắn như thế nào hắn là người rõ nhất.
Nhìn cái ánh mắt si mê kia thì biết.
Bảo bối không đòi hắn mua , một phần vì giữ lời hứa là hôm nay sẽ ngoan , một phần là không thật sự yêu thích mấy món đồ chơi đó.
Cho dù Mễ Tiểu Bối có nhìn vật kia một cách thích thú , thèm thuồng tới cỡ nào, nếu nhóc con không mua thì chứng tỏ chỉ chớp mắt một cái, bé con liền không thích nó nữa.
Hắn lại hiểu bé ngốc ấy quá mà .