*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Dung Ngọc nhìn gã trai, chốc lát sau mới mỉm cười: "Sao Hoài Nam Vương thanh danh lừng lẫy lại quỳ trước mặt ta?".
Cậu đã ở ngoài trời được một lúc lâu, khuôn mặt trắng nõn, đuôi mắt và chóp mũi đỏ ửng vì giá lạnh, môi cũng thuần sắc đỏ, hệt như hoa mai đậu xuống nền tuyết, diễm lệ xiêu lòng người.
Cậu thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, đồng tử ngà ngà say, chỉ toàn nói mấy lời mỉa mai châm chọc.
Không ai hiểu cậu như Vệ Kinh Đàn – tiểu thiếu gia đay nghiến quái gở tức là cậu đang giận dỗi. Hắn cầm tay cậu, âu yếm nâng niu, sau đó áp lên má mình.
Ánh mắt hắn nhìn Dung Ngọc qua lớp mặt nạ kia gần như là thành kính.
Hắn nói: "Ta không phải Hoài Nam Vương nào hết, ta là chó của em".
Dung Ngọc chẳng đáp lời, cậu vuốt ve gương mặt hắn, từ cái cằm thon đến đôi môi mỏng lạnh lùng. Rồi cậu gỡ chiếc mặt nạ.
Giữa nguồn sáng yếu ớt từ đèn lồng đỏ, khuôn mặt Vệ Kinh Đàn như bị bao phủ bởi màn đêm. Hắn gầy và gai góc hơn so với ngày trước, nét đàn ông cương nghị hiện trên xương quai hàm sắc bén, râu con dần nhú lên, sờ vào thấy hơi ran rát.
Đặc biệt hơn cả là đôi mắt hắn – đôi mắt dường như đã được trui rèn qua bao khắc khổ, chúng sáng ngời trong đêm tuyết thinh lặng; một đôi mắt mang sát khí cuồn cuộn lẽ ra phải thuộc về loài dã thú, ẩn sau chiếc mặt nạ sói trên chiến trường, khiến quân địch khiếp đảm từ tận tâm can.
Nhưng ánh nhìn mà hắn dành cho Dung Ngọc lại tràn đầy nỗi nhớ mong của một chú chó con ngoan ngoãn, bỏng cháy đến mức khiến trái tim con người đập mạnh.
Dung Ngọc cười xùy một tiếng, miết đôi môi mỏng: "Trước đây ta từng nuôi chó, sau này con chó đó bỏ đi, bặt vô âm tín mấy tháng trời".
Thực ra cũng không hẳn là bặt vô âm tín. Vệ Kinh Đàn từng gửi cậu một lá thư, nhưng cậu cố ý không đề cập.
Vệ Kinh Đàn cũng chẳng giải thích thêm vì sợ Dung Ngọc giận dỗi.
Hắn nghiêng người, ngậm đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu thiếu niên, dùng lưỡi trêu chọc nó: "Ta về với em đây".
"Muộn rồi. Ta không cần ngươi nữa". Dung Ngọc thờ ơ đáp, cố rụt tay, nhưng Vệ Kinh Đàn càng ngậm chặt.
"Nhả ra". Cậu bực bội nói.
Hắn lắc đầu, lúng búng đáp: "Em không được bỏ rơi ta".
Dung Ngọc lạ gì cái tên vô liêm sỉ này chứ, cậu kẹp lưỡi Vệ Kinh Đàn, móc mỉa: "Hẳn Vương gia không biết ngại. Để người ngoài nhìn thấy thì còn đâu sĩ diện của Hoài Nam Vương?".
Cậu gọi Vương gia cũng bởi muốn đâm chọt hắn, nhưng dù bị khiêu khích ra sao thì kẻ kia vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm. Đầu ngón tay Dung Ngọc chợt nhói đau.
Cậu giận đến mức giơ cao tay còn lại, ngọn roi quật thẳng vào vai hắn.
"Sao không nghe lời! Đã bảo nhả ra!".Hơi men khiến cơ thể cậu mềm nhũn, cú đánh chẳng mang nhiều sức lực, chỉ để lại vài dấu vết trên áo Vệ Kinh Đàn. Nhưng đôi mắt hoa đào của cậu rực sáng, nom như một chú mèo xù lông.
Lòng Vệ Kinh Đàn chao đảo vì đôi mắt ấy. Tại phương Nam xa xôi cách trở, gã thanh niên luôn mơ về một cặp mắt lộng lẫy, kiêu kì.
Hắn ngoan ngoãn nhả ra, liếm nhẹ như dỗ dành đầu ngón tay đỏ ửng, lại hôn lên cổ tay Dung Ngọc, mơn man làn da rét buốt vì sương gió.
Vệ Kinh Đàn nắm lấy cổ tay cậu, vuốt ve, truyền cho cậu hơi ấm lẫn cảm xúc dưới đáy lòng mình.
Hắn nhìn vào mắt Dung Ngọc: "Ta sẽ ngoan, nên công tử đừng làm lơ ta nhé".
Giọng Vệ Kinh Đàn rầu rĩ đáng thương, vả lại hắn đang quỳ trong tuyết mà ngẩng đầu van xin Dung Ngọc, từng đường nét tuấn tú đến độ hoàn hảo.
Nhưng Dung Ngọc thừa biết Vệ Kinh Đàn là đồ chó chỉ giỏi giả nai quyến rũ cậu.
Cậu cụp mắt, chẳng nói câu nào.
Vệ Kinh Đàn lại vuốt cổ tay cậu thiếu niên, lần mò trong tay áo, trườn trên da thịt mịn màng ấm áp, hành động mập mờ như đang ám chỉ.
Tay hắn thô ráp hơn xưa, những ngón tay in hằn vết chai rõ rệt khiến đối tượng được vuốt ve mơn trớn nổi da gà.
Dung Ngọc cố kìm không run rẩy, yết hầu dao động.
Vệ Kinh Đàn cứ thế tìm tòi sâu hơn, eo lưng cũng thẳng dần, ánh mắt rực cháy như câu hồn đoạt phách.
Dung Ngọc nghĩ mình nên tát vào mặt hắn – nhưng rồi cậu giơ tay túm cổ áo gã thanh niên, nhấc cả người hắn dậy.
... Đương nhiên cậu không khỏe đến thế, là nhờ Vệ Kinh Đàn ngoan ngoãn nương theo, đôi mắt sáng như sao của hắn ánh lên ý cười.
Dung Ngọc định tát hắn, cuối cùng lại vô thức ban tặng hắn một nụ hôn.
Vào khoảnh khắc môi chạm môi sau bao ngày, dường như Dung Ngọc nghe linh hồn mình rên lên đầy thỏa mãn. Cậu nhắm mắt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của gã trai kia len lỏi nơi đầu mũi khẽ chạm, quẩn quanh giữa vị trí hai người kề bên, thấm vào tận sâu trong cơ thể.
Dung Ngọc chưa bao giờ nghĩ bản thân nhung nhớ Vệ Kinh Đàn. Cuộc sống của cậu vẫn như xưa: ăn cơm, uống thuốc, đọc sách, ngủ. Khi ngột ngạt, cậu ra ngoài mua sắm; khi bực tức, cậu chợp mắt cả ngày. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại.
Có đôi khi cậu giật mình tỉnh giấc, nhớ đến Vệ Kinh Đàn, rồi nhanh chóng ép mình phải quên. Cậu hiểu rằng những khát khao không được thỏa mãn chỉ khiến mình càng thêm buồn tủi.
Cậu nghĩ mình đủ tỉnh táo để chấp nhận chuyện Vệ Kinh Đàn rời đi.
Nhưng giờ gã trai quay lại thêm lần nữa, cậu chìm vào mùi hương quen thuộc, chợt nhận ra sự tỉnh táo ấy chỉ là lầm tưởng.
Hệt như đốm lửa nổ lách tách mãi chẳng chịu bùng lên, để rồi gió đông xuất hiện, khiến nó lan ra, thiêu cháy khắp một vùng đồng cỏ. Cậu bối rối, mọi khát khao chôn chặt dưới đáy lòng đều bị ép phải lộ diện.
Nỗi nhớ của Dung Ngọc dành cho Vệ Kinh Đàn đạt tới đỉnh điểm khi hắn đã về cạnh bên.
Cảm xúc của Vệ Kinh Đàn cũng mãnh liệt hệt như thế. Hắn cắn môi Dung Ngọc, lưỡi quấn lấy lưỡi cậu chẳng chịu xa rời, mút hết nước bọt và hơi thở của người hắn thương.
Trong miệng cậu vẫn còn mùi rượu phảng phất, hương rượu lên men giữa cái hôn nồng nàn, khiến gã trai trẻ chìm đắm, mê say.
Hắn xâm phạm cậu thiếu niên như thể muốn nuốt trọn cậu.
Càng lúc hắn càng cầu khẩn nhiều hơn, càng hôn càng không thấy đủ.
Chẳng biết tự khi nào mà Vệ Kinh Đàn đã đứng thẳng dậy, một chân giẫm xuống đất, chân còn lại quỳ trên xe lăn. Hắn ôm Dung Ngọc vào lòng, ghì tay sau gáy, thân hình cao lớn che khuất cả người cậu, gần như muốn khảm cậu vào trong xương cốt.
Cuối cùng Dung Ngọc vẫn phải đẩy hắn ra.
Hôn nữa có khi cậu ngạt thở. Môi cậu sưng lên, tê dại, hít vào là lạnh buốt. Cặp mắt hoa đào sáng long lanh, đuôi mắt đỏ ửng, ướt át, diễm lệ.
Vệ Kinh Đàn quá cao, chắc hắn đã cao hơn sau khoảng thời gian vừa rồi. Dung Ngọc đắm chìm vào nụ hôn, kiếm tìm mùi hương của hắn trong vô thức, nhưng phải ngẩng đầu lên mới thấy được mặt hắn – đuôi mắt cậu cũng vì thế mà cong cong, quyến rũ tột cùng.
Nhịp thở của gã trai trầm xuống, hắn khom lưng.
Rồi họ chợt nghe một tiếng rên rỉ. Hình như Lục Vương tử của Nam Việt sắp tỉnh lại rồi.
Vệ Kinh Đàn cố sức kiềm chế, hắn đẩy Dung Ngọc ra, khép chiếc áo choàng lông cáo thật chặt, sau đó mới xoay người bước về phía Lục Vương tử, ánh mắt dịu dàng chuyển thành căm ghét lạnh lẽo.
Ban nãy hắn theo Lục Vương tử ra ngoài. Từ khi còn ở sảnh lớn Vệ Kinh Đàn đã chú ý đến cái nhìn của kẻ kia, cũng tức tốc đuổi theo khi thấy Lục Vương tử bám đuôi Dung Ngọc.
Thứ Nam Việt hèn mọn bẩn thỉu mà cũng dám mơ đến người của Vệ Kinh Đàn hay sao! Còn nhìn trộm báu vật của hắn bằng ánh mắt buồn nôn kia nữa chứ!
Vệ Kinh Đàn nhìn Lục Vương tử Nam Việt, đạp mạnh vào cẳng chân gã. Chỉ nghe một tiếng "rắc" thật to, Lục Vương tử còn chưa kịp kêu câu nào đã ngất lịm, rồi chân còn lại cũng được tặng một tiếng "rắc".
Kẻ đáng thương kia có lẽ sẽ không đứng lên được đến hết cuộc đời.
"Sở Đàn". Dung Ngọc gọi hắn. "Mặc Thư đâu?".
Nó vốn đang nằm trên tuyết, vậy mà giờ chỉ thấy một đụn tuyết lõm xuống hình người.
Vệ Kinh Đàn đáp: "Ta sai thuộc hạ kéo nó đi".
Dung Ngọc mở to hai mắt: "Lúc nào?".
"Lúc công tử hôn ta ấy". Giọng điệu Vệ Kinh Đàn hớn hở, cứ như Dung Ngọc hôn hắn là chuyện đáng để kiêu ngạo còn hơn giành chiến thắng nơi sa trường.
Hắn dẫn thuộc hạ theo, ban nãy đã tiện thể làm dấu ra hiệu sau lưng để thuộc hạ kéo Mặc Thư đi nơi khác khi đang hôn Dung Ngọc. Ai mà biết nó tỉnh dậy lúc nào, lỡ nó phá hoại thì mệt lắm.
Lục Vương tử Nam Việt vẫn còn đó là vì hắn muốn tự ra tay.
Dung Ngọc cạn lời với mấy ý nghĩ của hắn: "Thế nó đâu rồi?".
Hai mắt Vệ Kinh Đàn sầm lại, hắn tỏ vẻ bất mãn: "Giờ em nên nhớ tới ta".
"Nhớ ngươi?". Dung Ngọc cười khẩy, đuôi mắt ướt đẫm, lúc khinh miệt nhìn người ta lại mang vẻ quyến rũ hút hồn.
"Ta không thèm nhớ ngươi". Tiểu thiếu gia cao ngạo đáp.
Gã trai cau mày, nhìn chằm chằm Dung Ngọc: "Không, em nhớ ta mà".
"Không biết xấu hổ... Ối!". Dung Ngọc còn chưa nói hết câu đã bị Vệ Kinh Đàn bế dậy, hắn đeo mặt nạ lên, sải bước đi khỏi khu rừng. "Xe lăn của ta!".
Vệ Kinh Đàn nói: "Sẽ có người cất giữ thay em".
"Ngươi muốn đi đâu?". Dung Ngọc lại hỏi. "Yến tiệc sắp kết thúc rồi, bệ hạ còn định dẫn ngươi lên thuyền rồng du ngoạn đấy".
Một tay Vệ Kinh Đàn đỡ mông cậu, tay còn lại ôm eo: "Không đi với lão".
Hắn bế Dung Ngọc một lúc rồi trèo lên lưng ngựa, phi nước đại thật nhanh.
Không được phép cưỡi ngựa trong cung cấm, nhưng Vệ Kinh Đàn là Hoài Nam Vương quyền cao chức trọng – vị phiên vương duy nhất có đội quân riêng của mình, đến bệ hạ còn phải dè chừng hắn, hắn có giết người trong cung thì cũng không ai dám bắt bẻ.
Hắn vào cung trên mình ngựa, khi ra khỏi cung cũng cưỡi ngựa mà đi.
Đến cửa cung, thấy hắn đang ôm một người choàng áo kín mít, thị vệ đứng canh bèn gặng hỏi.
Hoài Nam Vương thản nhiên đáp lại: "Người đẹp vua ban".
Thị vệ hiểu ra ngay, chắc Hoài Nam Vương thích cô ca nữ hay vũ cơ nào nên được bệ hạ ban thưởng.
Dung Ngọc thò đầu ra khi cửa cung đã khuất, suýt xé tan khuôn mặt tươi cười của hắn: "Người đẹp vua ban? Hử? Ngươi coi ta như loại ong bướm mua vui à?".
Hai má Vệ Kinh Đàn đỏ lên vì bị nhéo, hắn cong môi đè đầu cậu lại: "Gió to, cẩn thận lạnh đấy".
Dứt lời, hắn tì vào bụng ngựa để thúc nó chạy nhanh hơn.
Dung Ngọc:...
Ngựa dừng trước một tòa nhà bề thế. Dung Ngọc lại thò đầu ra quan sát, lòng thầm ngạc nhiên, nơi này còn to hơn phủ họ Dung gấp mấy lần. Cậu ngước mắt, chỉ thấy phía trên là tấm bảng ghi bốn chữ "Phủ Hoài Nam Vương".
Vệ Kinh Đàn hôn lên má cậu: "Thứ đó do vua ban thật này".
Lời tác giả: Tuyết lạnh lắm, đổi sang chỗ ấm áp hơn rồi chịch choạc, mình chu đáo quá à hô hô hô.
Ryals note: Ra chương muộn nên hối lộ mọi người bức comm của chó điên chứ không gì hết (ˉ▽ˉ;)...
Artist: Đặng Huyền