*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Trước kia, bọn nhỏ đều mang cơm từ nhà đến. Mùa hè thì ăn đồ nguội, mùa đông thì nhà trường có bếp lò cho học sinh là loại lò sắt đặt cặp lồng cơm xung quanh giữ ấm.” Cô giáo Phương vừa dẫn bọn họ đến căn-tin vừa giải thích: “Bây giờ xây căn-tin mới, mỗi người nộp một ít tiền là có thể ăn cơm ở căn-tin.”
Cô giáo Phương vừa nói đến căn-tin, trong lòng cũng cực kỳ cảm kích Tang Tiếu. Dù sao, căn-tin và trường học được xây lên, không chỉ thuận tiện cho các học sinh mà cũng tiện cho giáo viên bọn họ.
Thẩm Thư Triệt liếc căn-tin sạch sẽ sáng sủa trước mặt và các dì lấy cơm đeo khẩu trang, lên tiếng hỏi: “Phụ huynh học sinh có thể cảm thấy giá cả đồ ăn đắt, tình nguyện để học sinh tự mình mang cơm không?” Dù cho một hai đồng một món thì qua một tháng cũng hơn mười đồng rồi.
“Không đâu.” Cô giáo Phương lắc đầu: “Căn-tin thu mua rau dưa từ trong tay phụ huynh học sinh theo giá hơi thấp hơn họp chợ một chút, buổi trưa căn-tin thống nhất hai món khác nhau, giá cả không đắt. Một vài phụ huynh học sinh giai đoạn trước không chịu nhưng sau đó cũng tiếp nhận rồi.”
Cô giáo Phương vốn định dẫn mấy người Tang Tiếu sang căn phòng nhỏ độc lập ở cách vách ngồi bàn tròn ăn, nhưng mấy người Tang Tiếu đều cho rằng ăn ở căn-tin rất vui, bởi vậy mỗi một người đều chạy đến trước cửa sổ xếp hàng.
Phía trước ô bày đồ ăn chỉ có hai món khác nhau như cô giáo Phương đã nói. Hôm nay bọn họ gặp được khoai tây hầm và canh cà chua trứng gà. Theo lời cô giáo Phương, khoai tây dùng là khoai tây năm ngoái, khoai tây để một thời gian dài thì mềm ngọt hơn so với khoai tây năm nay vừa đào lên.
Tang Tiếu xinh xắn đứng ở trước cửa sổ đồ ăn, giòn giã nói: “Dì ơi, giúp đại sư huynh cháu múc nhiều đồ ăn chút, cháu trả tiền cho anh ấy!”
Quý Lâm Xuyên xếp hàng phía sau:...
Dì làm ở căn-tin cũng là phụ huynh học sinh đến làm thêm, trong nhà đã từng được Tang Tiếu giúp đỡ. Bởi vậy, dì vừa thấy Tang Tiếu cũng hơi kích động, không nghe rõ Tang Tiếu nói gì, chỉ nghe thấy múc nhiều thức ăn. Thế là…
Những người khác nhìn thấy dì vững vàng múc cho Tang Tiếu một muôi khoai tây và một muôi canh trứng cà chua rồi lại bỏ thêm vào hai muôi!
Cái này còn chưa đủ, dì còn lấy một cái xô inox nhỏ sạch sẽ ra, đi vào trong múc đầy một xô nhỏ canh trứng cà chua!!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Tiếu, dì đưa một xô nhỏ canh trứng cà chua ra: “Lấy về trộn cơm ăn, cực kỳ ngon. Tôi mời khách!”
Những người khác:???
Tang Tiếu đưa tay nhận lấy mộtxô nhỏ canh trứng cà chua thoạt nhìn rất ngon kia. Lúc cầm về chỗ, một tay cầm khay, một tay xách xô nhỏ, chỉ từ số lượng dụng cụ dùng cơm đã nháy mắt hạ gục mọi người trong căn-tin rồi.
Đám người Quý Kỳ Tây được dính ánh sáng của Tang Tiếu, cũng được dì múc cho đầy một mâm đồ ăn. Buổi trưa, vài người ăn no căng như trong dự đoán.
Buổi chiều, các giáo viên chia đồ dùng học tập và đồ dùng cho các học sinh, chỉ còn lại một rương có ghi chú là thí nghiệm gì đó.
Các học sinh mới lạ vây quanh cái rương: “Bên trong đựng cái gì nhỉ?”
“Đồ chơi.” Quý Kỳ Tây ôm cái rương vào trong phòng học: “Không phải giáo viên đã nói hai tiết buổi chiều để chúng tôi đến dạy các em à? Tôi và Tang Tiếu phụ trách dạy các em làm đồ chơi.” Tuy mấy người Quý Lâm Xuyên cũng có thứ muốn dạy cho các học sinh, nhưng bọn họ nghe Quý Kỳ Tây nói chuẩn bị làm đồ chơi, cũng tạm dừng công tác dạy học, vây lấy Quý Kỳ Tây nhìn anh mở rương ra.
Rất nhanh, linh kiện trong rương được Quý Kỳ Tây lấy ra từng cái một.
Tấm gỗ lắp ráp máy bay dùng laser điêu khắc ra, bảng mạch điện năng lượng mặt trời, bánh răng, băng dính hai mặt, … Quý Kỳ Tây lấy ra một nhóm. Anh và Tang Tiếu phân công hợp tác, thuần thục tháo dỡ từng tấm gỗ ráp máy bay ra, lần nữa lắp ráp thành máy bay cỡ nhỏ.
Tang Tiếu thành thạo về máy bay hơn bất kỳ ai ở đây. Trong lúc lắp ráp, cô vừa lắp giải thích với các bạn nhỏ những thứ linh kiện lắp ráp kia gọi cái gì. Các bạn nhỏ lần đầu tiên xem, mỗi một người đều cực kỳ mới lạ.
“Được rồi, đã gắn xong, bảng mạch điện năng lượng phải để dưới ánh nắng mặt trời.” Quý Kỳ Tây đưa máy bay nhỏ mới lắp xong cho Đại Đào vẫn luôn ngồi chồm hổm canh giữ ở bên cạnh: “Em mang ra bên ngoài nạp điện trước đi, đặt bảng mạch điện năng lượng mặt trời dưới ánh nắng là được, chờ nạp đủ điện, các em có thể điều khiển cho nó bay lên trời.”
Trong giây lát, ánh mắt các học sinh sáng ngời, hỏi tíu tít: “Thật sự có thể lên trời ạ? Giống như máy bay bay trên trời cao ấy ạ?”
Quý Kỳ Tây nói với vẻ thản nhiên: “Được chứ. Các em nạp đủ điện vào là được. Nếu không bay được thì chắc chắn do các em nạp thiếu điện.”
“Yeah! Đi nạp điện nào!”
“Anh, em cũng muốn đi!”
“Em là con gái đi làm gì chứ? Lái máy bay là chuyện của con trai thôi!”
“Hửm?” Tang Tiếu tóm lấy cậu bé vừa đẩy em gái mình, cúi đầu nhìn cậu: “Em vừa nói lái máy bay là chuyện của con trai? Con gái không thể lái máy bay à?”
Cậu học sinh bị Tang Tiếu nhìn thì hơi sợ, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Ti vi, trên ti vi đều là con trai lái máy bay. Cha mẹ em cũng nói con gái không thông minh bằng con trai!”
“Bạn nói bậy!” Hân Hân nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Lần trước thi học kỳ tôi được hạng nhất, cậu thông minh hơn tôi chỗ nào? Hơn nữa, chị Tang Tiếu cũng từng lái máy bay.”
Tang Tiếu vuốt cằm: “Nhắc mới nhớ, có một bạn học trong học viện Hàng không của chị cũng từng nói lái máy bay là chuyện của đàn ông.”
Cậu học sinh vốn bị Hân Hân chất vấn đến á khẩu không trả lời được, nghe có người cùng cách nghĩ với mình, vội ưỡn kiêu ngạo.
Không đợi cậu bé kiêu ngạo xong, Tang Tiếu chậm rãi tiếp tục bổ sung: “Sau đó cậu ta đã bị huấn luyện viên phạt chạy hai mươi vòng, lại làm hai trăm cái nhảy ếch, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi lớp tinh anh với tội danh làm động lòng quân.”
Cậu học sinh vừa ưỡn ngực, chợt như quả cầu da xì hơi, thoáng cái đã xẹp lép.
Tang Tiếu buông bàn tay nắm cổ áo cậu học sinh kia, nhìn về phía cô em gái. Cô vốn muốn cổ vũ đứa nhỏ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể tìm một câu nói vừa nghe có thể hiểu ngay được.
Càng nghĩ, Tang Tiếu lấy ra một lời thoại của cô ở trong “Đọ sức trên không”, giả vờ cao thâm nói: “Em phải nhớ kỹ, đừng để người khác dùng giới tính đi định nghĩa tương lai của em.”