*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quý Kỳ Tây cười liếc Tang Tiếu: “Điều đó nói rõ ánh mắt bọn họ cuối cùng đã sáng như tuyết rồi.”
Cư dân mạng có thể bênh Tang Tiếu, nguyên nhân lớn nhất là do mọt số việc Tang Tiếu đã làm trong một năm qua đã khiến họ có bộ lọc che khuyết điểm với Tang Tiếu. Sau khi một người có bộ lọc, nhìn lại đối phương làm bất cứ chuyện gì, bạn đều có thể chủ động bào chữa cho đối phương.
Tuy bọn họ có thể không phải là fans, nhưng chắc chắn là người qua đường có thiện cảm, gọi tắt là fan qua đường, một nghệ sĩ có được lượng fans qua đường khổng lồ đó là chuyện không hề dễ dàng. Ở trong giới, cũng chỉ có một vài nghệ sĩ từng đóng nhữnng bộ phim truyền hình ăn sâu vào lòng người và được phát sóng khắp phố lớn ngõ nhỏ thì mới có lượng fans qua đường khiến người ta hâm mộ.
Đối thủ cạnh tranh của Tang Tiếu cũng không ngờ tới chuyện bọn họ chuẩn bị dùng bôi nhọ Tang Tiếu, dưới sự kiện Tang Tiếu “Bàn luận tiêu chuẩn kép”, vậy mà lại giúp Tang Tiếu lần thứ hai tăng lên độ hot, thu được một đám fans.
Đối thủ cạnh tranh:... Tức giận!
Ở hàng ghế trước, Quý Lâm Xuyên quay đầu lại: “Sắp đến điểm lấy hàng. Chúng ta lấy hàng xong thì tầm nửa tiếng nữa có thể đến trường học.”
“Đến trường học vừa hay căn-tin cũng mở cửa.” Tang Tiếu vỗ tay, mặt mày cong cong, đôi mắt đầy chờ mong: “Lần trước em ăn cơm căn tin ở học viện Hàng không một thời gian, mỗi lần dì lấy cơm đều thêm cho em nửa muôi đồ ăn.”
Bạn cùng phòng lúc cô đến học viện Hàng không, mấy hôm trước còn gửi cho cô vài tấm hình về các món ăn trong căn-tin ở Wechat, nói là để Tang Tiếu có cơ hội thì đến nếm thử.
Quý Kỳ Tây nghe vậy, trong giọng nói mang theo ước ao: “Xem ra dì rất thích em. Lúc anh học cấp ba, sợ nhất dì lấy cơm run tay.” Nghe vậy, Quý Lâm Xuyên dùng một khuôn mặt lạnh như băng, không chút khách khí phá đám: “Chú sợ xong thì tự mình cướp lấy muôi cơm trong tay dì, vẻ mặt thản nhiên múc thêm hai muôi đồ ăn cho chú và người xếp sau chú. Chờ đến lượt cháu, chú lại trả muôi cơm cho dì, giả bộ nói cho dì biết, cháu đang giảm béo.”
Kể từ ngày hôm đó, Quý Lâm Xuyên không bao giờ... đi cùng mấy người Quý Kỳ Tây đến căn-tin nữa. Nhưng dường như dì lấy cơm đã nhớ kỹ anh, cứ đến lượt anh, cái muôi chứa đầy đồ ăn kia lại cực kỳ run rẩy.
“Phì.” Tang Tiếu không cẩn thận bật cười. Cô vội vàng che miệng, đôi mắt hạnh sáng trong suốt nhìn Quý Lâm Xuyên, ấp a ấp úng: “Đại sư huynh, chờ đến căn-tin trường học, em chắc chắn sẽ bảo dì lấy cơm cho anh thật nhiều đồ ăn.”
Quý Kỳ Tây nín cười: “Cháu trai lớn à, cháu xem Tang Tiếu thật quan tâm cháu mà.”
Quý Lâm Xuyên:...
Vừa rồi anh không nên lắm miệng nói ra!
Rất nhanh, xe buýt đến chỗ gửi hàng. Trước khi đến, bọn họ nhờ mọi người mua một đống hàng hóa gửi qua đường bưu điện, tạm thời gửi ở một chỗ riêng.
Một nhóm người dưới sự hỗ trợ của nhân viên bê đồ dùng học tập, đồ thí nghiệm và nhu yếu phẩm hàng ngày lên xe, xe buýt l lại lần nữa xuất phát.
Thẩm Thư Triệt mới bê hết đồ, thở phì phò ngồi xuống: “Trước kia, mặc dù tôi có quyên góp vài lần trên nền tảng nhưng tự mình đến trường tiểu học Hy Vọng thăm học sinh thì lại là lần đầu tiên.” Tịch Ngôn Vãn cười cười: “Lần cuối cùng tôi thăm cũng đã là ba năm rồi.”
Khi đó quỹ từ thiện mà chị điều hành vừa đi vào quỹ đạo. Bởi vì lo nhiều khoản tiền không thể đến được đúng nơi, cho nên chị thường xuyên kiểm tra bất ngờ, lần lượt sàng lọc nhân viên cho đến khi có quy mô như ngày hôm nay.
Thật ra, trong sáu người trên xe, trừ Tịch Ngôn Vãn ra, những người khác đều lần đầu tiên tự mình đến trường tiểu học Hy Vọng thăm học sinh. Bởi vậy, không chỉ có Tang Tiếu chờ mong, bọn họ cũng chờ mong hành trình ba ngày sắp tới.
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng lại. Ngoài xe đã có giáo viên và học sinh đeo khăn quàng đỏ đứng xếp hàng chờ.
Trong đó, Đại Đào, Hân Hân đã từng đến thành phố Kinh cầm búp bê với Tang Tiếu đứng ở hàng đầu tiên. Vị trí của hai em thật ra không liên quan đến việc đã từng đi thành phố Kinh mà mấu chốt là hai người học giỏi, còn nhỏ tuổi lại có chủ kiến. Cho nên, Hân Hân được giáo viên chủ nhiệm phân là trưởng lớp, Đại Đào được giáo viên chủ nhiệm bổ nhiệm làm lớp phó.
Quý Lâm Xuyên ngồi ở hàng đầu, anh là người đầu tiên xuống xe. Chờ sau khi anh đi xuống, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương cũng xuống xe theo, phía sau nữa là Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt.
Ba người trước xuống xe, tình cảnh đều rất bình thường. Mấy giáo viên từng người đi lên nói cười hàn huyên, bắt tay với bọn họ, các học sinh ngoan ngoãn đứng ở phía sau giáo viên.
Cho đến khi…
Tang Tiếu xuống xe.
Đại Đào vừa nhìn thấy Tang Tiếu xuống xe thì lập tức nhảy cao ba thước, lớn tiếng hô: “Một, hai, ba!”
Ngay sau đó, âm thanh như sóng cuộn biển gầm trong khoảnh khắc vang vọng bốn phía, từng tiếng điên cuồng chấn động màng tai mọi người: “Chị Tang Tiếu, chúng em yêu chị! Cảm ơn chị!!!”
Giọng trẻ con non nớt, tinh thần phấn chấn hò hét làm lá cây trên ngọn cây cũng đung đưa theo.
Bước chân Tang Tiếu xuống xe hơi khựng lại. Cô nhìn mười mấy khuôn mặt tươi cười chất phác của bọn họ, trong lòng đột nhiên vô cớ cảm thấy chua xót, rất đột ngột, rất kỳ quái, khiến cô có chút mới lạ.
Không đợi Tang Tiếu trả lời, Đại Đào tiếp tục lớn tiếng hô: “Chị Tang Tiếu, chị có yêu chúng em không?!”
Mặt mày Tang Tiếu cong lên, tươi cười xán lạn, hai tay làm thành hình loa để trước miệng: “Các em chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, chị sẽ yêu các em!”
Một câu nói vô cùng đơn giản, để các bạn nhỏ vội đi so ai mới là người học chăm chỉ nhất, mỗi ngày hướng về phía trước nhất.
Dưới sự gián đoạn của Tang Tiếu và các học sinh, không khí vốn đang nghiêm túc cũng không còn sót lại chút gì. Sau khi giáo viên liếc Đại Đào thì dứt khoát để cậu bé sắp xếp học sinh đi hỗ trợ bê những đồ không nặng, những đồ vật nhỏ.
Giáo viên vừa dứt lời, Tang Tiếu đã nhìn thấy mấy học sinh tiến lên bê đồ sau đó quay đầu lại chuẩn bị chạy, thấy thế Tang Tiếu vội kéo cổ áo bọn họ lại, giả vờ tức giận: “Các em chạy nhanh thế làm gì? Chạy nhanh quá ngã rơi đồ thì sao? Chị nói cho các em biết nếu ai làm rơi đồ thì sẽ không cho người đó quà!”