*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quý Kỳ Tây ngồi đối diện Tang Tiếu, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc thành khẩn: “Tang Tiếu, anh không biết em thấy được bao nhiêu trong game mobile [Tiên Duyên]. Nhưng có một việc anh cần phải nói. Cho dù là trước kia, hiện tại hay tương lai, cho dù em có thân phận gì, cho em có nhận mình là người hay không. Anh vẫn luôn yêu em. Cho nên...”
Anh nói đến một nửa, đột nhiên không màng hình tượng, hóa thân thành đáng thương, trực tiếp tố khổ: “Cho nên, em có thể đừng tước đi thân phận bạn trai của anh không?”
Có trời mới biết, khi anh nghe thấy Tang Tiếu bổ sung một câu “Em và mọi người có cách biệt giống loài” thì có bao nhiêu lo lắng. Lúc ấy, trong lòng Quý Kỳ Tây chỉ có một ý tưởng. Dù anh và Tang Tiếu thực sự có cách biệt giống loài, anh cũng phải giữ được Tang Tiếu. Tuyệt đối không thể để con sói đuôi to bên ngoài được hời. Nếu thật sự không được thì anh sẽ không làm người theo Tang Tiếu.
“Không, không tước.” Tang Tiếu chớp chớp mắt nhìn Quý Kỳ Tây. Cô mím môi, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói ra lại là lời cực kỳ khí phách: “Bạn trai, anh nghe đây! Trừ khi anh dán lại cửa sổ giấy, nếu không thân phận bạn trai của anh, không ai lấy được hết!”
Nghe vậy, Quý Kỳ Tây thở phào một hơi, mặt mày đều chứa ý cười: “Không dán! Người đứng đắn ai dán cửa sổ giấy.”
Những người khác:...
Da mặt của Quý Kỳ Tây, bọn họ học cả đời cũng không được. Tuy rằng bọn họ cũng có thể bỏ mặt mũi tố khổ, nhưng Tịch Ngôn Vãn cầm ảnh hậu Tam Kim cũng không dám bảo đảm, mình có thể tự nhiên đổi hai loại biểu tình tủi thân và khoe khoang như Quý Kỳ Tây. Tang Tiếu nói với Quý Kỳ Tây xong, lại nhìn về phía Nhậm Tương, thử hỏi: “Tứ sư tỷ, như lời chị vừa nói là từ trước mọi người đều dựa vào hỗ trợ từ bên ngoài để bỏ xa em à?”
Không đợi Nhậm Tương trả lời, Quý Lâm Xuyên đã thừa nhận: “Đúng vậy, thi đấu mấy ngày hôm trước, Tang Tiếu cũng đã nhìn ra. Cho dù bất kỳ kỹ năng gì, bọn anh cũng đều kém em. Trước kia bọn anh là dựa vào hỗ trợ từ bên ngoài để vượt xa em.”
Hơn nữa trình độ như vậy vẫn là thành quả mấy người bọn họ học lớp bổ túc bảy tám tháng. Nếu không học lớp bổ túc, đêm đó trên kiếm thuật, đại khái anh có thể “chết” với nhát kiếm đầu tiên.
“Ồ.” Tang Tiếu gãi gãi đầu, cười thẹn thùng. Thái độ cô đối xử với mấy người Quý Lâm Xuyên vẫn như xưa. Cô không tức giận chút nào: “Thật ra, em có thấy ở game mobile [Tiên Duyên] rồi. Lúc ấy em cũng đã suy đoán.”
Khi Tang Tiếu nhìn thấy thông tin về NPC Kiếm Thương tông ở website Official, cô vẫn không tin. Mãi đến tìm đầy đủ hết tư liệu về tất cả những người cô biết trong sáu tông môn.
Nhìn những nhân vật này, Tang Tiếu tìm mấy từ ngữ mấu chốt ở một mức độ nhất định. Cùng loại trò chơi, xuyên thư, ngay sau đó, một quyển tiểu thuyết nhảy ra: [NPC từ trong game ra!]
Tang Tiếu:... Đơn thuần xem tên rất giống tiếng lòng của cô đó.
Tang Tiếu khinh bỉ thì khinh bỉ, [NPC từ trong game ra!] thực sự làm cô bình tĩnh lại, không để cô tiếp tục hoài nghi mình giống quái vật xuất hiện trong thế giới nhân loại. Huống chi, hệ thống đều có thể tồn tại, NPC ra ngoài cũng không coi là chuyện lớn gì đâu!
Bởi vậy, Tang Tiếu tạm thời đè tâm tình phức tạp xuống, một lần nữa đăng nhập [Tiên Duyên]. Cô theo nhiệm vụ bái sư, theo nhiệm vụ thăng cấp. Rất nhanh, cô thấy được kỹ năng kiếm thuật điên cuồng dâng lên, thấy nạp tiền mua tài liệu làm nhiệm vụ nào đó tuần hoàn là có thể tăng cấp nấu nướng, thu thập, bói toán và các kỹ năng sinh hoạt cùng với [Đọc hết một lần] năm đó từng làm cô kinh ngạc đến rớt cằm ở trong trò chơi
Thấy Tang Tiếu không giống đang giận bọn họ, Thẩm Thư Triệt cúi người về phía trước, nhìn vào đôi mắt Tang Tiếu: “Tang Tiếu, xin lỗi! Bọn anh đã làm em khóc. Nhưng em hãy tin tưởng, từ trước đến bây giờ, trừ con sói đuôi to nào đó, bốn người bọn anh đều coi em như người nhà, không liên quan chút gì đến chuyện em ở đâu.”
Thẩm Thư Triệt nói xong, trong lòng vẫn cứ tự trách. Sáng sớm, hành động của bọn họ khiến Tang Tiếu khóc đến đỏ cả mắt.
Tang Tiếu hơi giật mình. Ngay sau đó, cô vội lắc đầu: “Tam sư huynh, buổi sáng em khóc cùng không có chút liên quan nào đến mọi người cả.”
Thẩm Thư Triệt thở dài: “Tang Tiếu, em quá hiểu chuyện. Rõ ràng sai ở trên người bọn anh, em không trách bọn anh thì cũng thôi. Hiện tại khóc cũng sợ bọn anh sẽ tự trách.”
Mặt bốn người khác lộ ra vẻ tán đồng, hiển nhiên bọn họ có chung suy nghĩ với Thẩm Thư Triệt.
“Không! Không! Không.” Tang Tiếu vội vàng xua xua tay. Cô lo lắng mấy sư huynh sư tỷ hiểu lầm nên dùng giọng rất nhanh giải thích: “Không lừa mọi người! Trước lúc xuống lầu, em mua hết sách có thể mua trong tiệm đấu giá [Tiên Duyên]. Dựa vào [Đọc hết một lần] học sạch chúng nó. Ngay lúc đó, cảm giác đại khái... một chữ sảng khoái, hai chữ thoải mái! Có lẽ quá thoải mái, vì thế em thoải mái khóc...”
Về phần khi cô xuống dưới khóc lóc kể lể với đám người Quý Kỳ Tây là mình không được coi là con người, chỉ thuần túy là sau khi Tang Tiếu nhìn thấy người thân thì sự tủi thân nháy mắt bùng nổ trong lòng.
Những người khác:...
Rất giống chuyện Tang Tiếu có thể làm ra.
Quý Kỳ Tây đẩy một cốc nước ấm đến trước mặt Tang Tiếu: “Vậy em khóc cũng không thoát khỏi quan hệ với bọn họ. Bọn họ vốn dĩ là dựa vào [Đọc hết một lần] mà giả vờ làm thiên tài ở trước mặt em. Nếu không em có thể khêu đèn học đêm cả ngày không ngủ, sợ bị bọn họ bỏ quá xa à?”
Tang Tiếu ngơ ngẩn nắm lấy cái cốc. Cô cân nhắc lời Quý Kỳ Tây nói, thành thật trả lời: “Sẽ không.”
Những người khác:...