*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn họ suy đoán xong, một đám lại hận rèn sắt không thành thép nhìn Tang Tiếu. Cô lấy cớ cho việc có ba cái tủ lạnh thì cũng thôi, cần gì lấy cớ để tự nhận ở chung?!
Trong phòng đạo diễn, đạo diễn nhìn khu bình luận lại lần nữa nổ tung. Ông ta lắc đầu, nói thầm: “Nhà Tang Tiếu chỉ riêng quản gia và người giúp việc đã có năm sáu người, đương nhiên nhiều người rồi.”
Thật ra, đạo diễn nghĩ sai rồi. Ba cái tủ lạnh lớn là để sáu người Tang Tiếu và nhóm sư huynh sư tỷ dùng. Về phần đám người quản gia, đồ bọn họ đều dùng kho lạnh dưới tầng hầm.
Dương Hạ và Đặng Ngải liếc nhau, ăn ý không hỏi vì sao đông người. Dù sao mọi người đều đoán được.
“Chúng ta theo trình tự xem đồ vật trong tủ lạnh.”
Dương Hạ vừa nói vừa đi đến cái tủ lạnh đầu tiên. Từ phía cửa tủ trong suốt bên phải, bọn họ có thể thấy dường như bên trong có không ít đồ uống.
Chờ sau khi Dương Hạ kéo cửa tủ ra, những người khác mới kinh ngạc thấy rõ bên trong đều là rượu!
Cư dân mạng:!!!
Tang Tiếu có thể uống rượu như vậy à?!
Cho dù đến hiện tại, ở trong mắt một vài người, phụ nữ hút thuốc uống rượu thường xuyên được liên hệ với người hư hỏng. Cho nên, sau khi bọn họ thấy một tủ lạnh rượu, lập tức cảm thấy trước giờ đã bị lừa gạt. Tang Tiếu căn bản không vô hại giống cô biểu hiện ra ngoài!
[Chỉ số ra vẻ: 9272/9999] Tang Tiếu:???
Mới vừa mở một cái tủ lạnh đã được chỉ số ra vẻ?
Đặng Ngải ở phía trước ô một tiếng: “Tang Tiếu, cô cất cả rượu vang đỏ vào tủ lạnh à?”
Tang Tiếu có ấn tượng với bình rượu vang đỏ kia: “Ngày hôm qua đổ một ly không uống hết nên đặt vào tủ lạnh.”
Nói đến thì một tủ lạnh này đều là rượu Nhậm Tương ngày thường uống. Bản thân Tang Tiếu một giọt rượu cũng không thể dính, cho dù ở nhà nhìn Nhậm Tương đổi loại uống cũng không dám nếm thử. Cô sợ mình uống say phát điên.
Dương Hạ và Đặng Ngải không biết bọn họ đều cho rằng Tang Tiếu uống nên đơn giản tránh đi đề tài rượu, đưa mọi người tiếp tục xem hai cái tủ lạnh còn lại.
Trên cửa tủ lạnh dán ảnh chụp, rau dưa và trái cây đều có thoạt nhìn rất bình thường. Cho đến khi Đặng Ngải mở ngăn đá ra, nhìn bên trong tràn đầy kem, không nhịn được cười: “Tang Tiếu, ngày thường cô ăn mấy hộp một ngày?”
“Một… một hộp.” Lúc Tang Tiếu trả lời cực kỳ chột dạ: “Nhưng tôi có tập thể dục, tuyệt đối không béo lên!”
Chúc Thanh Vi cười trêu chọc: “Tang Tiếu, cô nói đoạn sau khác gì lạy ông tôi ở bụi này.”
Tang Tiếu:...
Tang Tiếu vì chột dạ lại thẹn thùng, nhất thời không chú ý Dương Hạ và Đặng Ngải chuẩn bị mở cái tủ lạnh thứ ba. Chờ đến lúc cô thấy, tay Dương Hạ đã đặt trên cửa tủ lạnh đang định kéo ra.
Tang Tiếu kinh sợ, vội đứng dậy định ngăn lại: “Chờ đã.”
“Không đợi!” Dương Hạ đúng lý hợp tình: “Bảo tôi chờ, cô phải thêm tiền cho… tôi chứ?!!!!”
Dương Hạ quả thực như đụng phải vũ khí sinh hóa. Sau tiếng “Tôi chứ” bị đổi giọng, người đã lảo đảo lùi lại vài bước, trực tiếp đụng phải cái bàn. Anh ta thật vất vả dừng lại, cả người như đang hoài nghi cuộc đời, biểu tình đờ đẫn.
Lúc Dương Hạ đờ đẫn, cửa lớn tủ lạnh cũng mở ra cho mọi người thấy đồ ở bên trong.
Một hàng sầu riêng đã bóc chỉnh tề. Bởi vì đóng kín, cho nên khi cửa tủ lạnh đóng, Dương Hạ căn bản không ngửi được. Xuống chút nữa, còn có một cái bánh kem sầu riêng còn lại một nửa và hai cái sầu riêng ngàn lớp phủ bơ. Từ xa nhìn lại, một màu vàng chói lọi chứng minh sự tồn tại của chúng nó với toàn phòng livestream.
Những người khác:...
Ai có thể nghĩ đến có người sẽ nhét không ít sầu riêng vào tủ lạnh chứ?
[Hình như cách màn hình tôi có thể ngửi thấy được mùi hương, vô cùng hấp dẫn.]
[Không được! Không được! Tôi không thể ngửi mùi sầu riêng, thương thầy Dương, quá quá quá thúi!]
[Thối cái gì mà thối! Tủ lạnh của Tang Tiếu quả thực là sầu riêng điều khiển hạnh phúc!]
Hiện trường chương trình, Tang Tiếu bước một bước xa xông lên gọn gàng dứt khoát đóng cửa lại. Cô sợ những người khác không ngửi được mùi sầu riêng bị ảnh hưởng.
Nhưng, chờ đến khi cô quay đầu nhìn về phía Dương Hạ, Tang Tiếu vẫn phong cách “Làm ra vẻ”, thành khẩn kiến nghị: “Thầy Dương, anh làm người dẫn chương trình, hẳn là buồn vui không lộ.”
Dương Hạ:...
Tôi tu luyện tám đời có lẽ cũng không làm được vui buồn không lộ khi đối diện với một gia tộc sầu riêng khổng lồ ở cự ly gần.
Nói đến, cũng do ê-kíp chương trình "Tủ lạnh nhà tôi" ở Bắc Kinh, cho nên cái tủ lạnh thứ ba nhà Tang Tiếu bị kéo tới. Chế phẩm sầu riêng mọi người vừa thấy đều là giữa trưa ngày hôm qua mới bỏ vào tủ lạnh. Nếu chương trình đến lấy chậm một ngày, khán giả căn bản không có khả năng thấy chúng nó ở tủ lạnh vì đã sớm bị ba người Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương giải quyết.
“Thầy Dương, anh không ngửi được mùi sầu riêng à?” Đặng Ngải đã dính ở phía trước tủ lạnh không dời đi nổi, trên mặt lóe lên ánh sáng hạnh phúc: “Thật thơm!”
Dương Hạ hoảng sợ: “Vậy mà cô nói thơm? Chẳng lẽ cô không cảm thấy mùi sầu riêng thối giống như mùi đậu phụ thối sao?
Đặng Ngải nhíu mày: “Nói bậy! Tôi đi siêu thị đến khu bán trái cây đều phải chạy đến chỗ sầu riêng ngửi, một chút cũng không thối.”
Tang Tiếu thấy có người thích, tâm tình rất vui sướng: “Đúng! Đúng! Đúng! Tôi cũng cảm thấy rất thơm. Nhị sư tỷ và tứ sư tỷ cũng cảm thấy rất thơm, không thối chút nào. Nhưng mà, phản ứng của đại sư huynh giữa trưa ngày hôm qua giống như thầy Dương. Anh ấy còn nói nếu hôm nay không giải quyết xong sầu riêng trong tủ lạnh, buổi tối anh ấy sẽ không về.”
Tủ lạnh có sầu riêng, chủ yếu là vì Nhậm Tương lướt Weibo thấy được một tấm ảnh được gọi là sầu riêng điều khiển hạnh phúc. Buổi sáng hôm đó, cô ấy túm Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn đi mua hai quả sầu riêng, một cái bánh kem sầu riêng và hai cái bánh sầu riêng ngàn lớp về. Hơn nữa, Nhậm Tương chỉ vào hình ảnh và yêu cầu phải bóc hết sầu riêng ra rồi bỏ vào tủ lạnh.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Quý Lâm Xuyên, trước tủ lạnh đầy mùi sầu riêng, biểu tình hoàn toàn nứt ra. Nghe nói, anh ở trên lầu đều cảm thấy có thể mơ hồ ngửi được mùi, không rõ là tác dụng tâm lý hay là mũi quá thính.