*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong suốt thời gian đó, thi thoảng Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn người ra kẻ vào quầy hàng trải nghiệm làm đồ gốm phía bên phải mà lòng cực kỳ hâm mộ, sao chỗ ông ấy có thể nhiều người vậy chứ!
Bất chợt ông chủ quầy trải nghiệm làm đồ gốm bắt gặp đôi mắt sáng như đuốc của Tang Tiếu đang quan sát quầy hàng của mình, bèn ra hiểu lầm: “Cô cũng muốn học thử à? Sáu mươi tệ một người, có thể ký tên vào sản phẩm đồ gốm mình làm ra, lát cô rảnh thì có thể quay lại tô màu miễn phí tại quầy.”
Tịch Ngôn Vãn cũng nghĩ Tang Tiếu có hứng thú làm gốm: “Làm thử không em?”
Tang Tiếu lắc đầu: “Không ạ.”
Không phải cô thèm làm đồ gốm, điều duy nhất cô thấy thèm là dòng người ra vào chỗ làm thử đồ gốm mà thôi. Nói cách khác, đến bây giờ cô chưa bán được một sản phẩm điêu khắc nào thì sao có thể không biết thẹn đi chơi làm gốm được chứ.
Nghĩ đến chuyện Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn bày quầy hơn mười phút mà chẳng bán được một đồng nào, ông chủ quầy làm gốm mỉm cười nói: “Chúng ta có thể ở kế bên cũng coi như có duyên, đều là người cùng ngành làm hàng mỹ nghệ cả, tôi làm chủ, sẽ cho cô làm thử miễn phí nhé.”
Tang Tiếu tiếp tục lắc đầu, thầm nghĩ: Chưa nói đến miễn phí, cho dù ông trả tiền cho tôi, tôi cũng không thể vô trách nghiệm chơi làm gốm trước khi bán được đồ điêu khắc đâu.
“Cô…”
“Ông chủ.” Thấy ông không từ bỏ, Tang Tiếu quyết định tranh thủ làm ra vẻ. Trong phút chốc, kỹ năng diễn xuất của cô login, tỏ phong thái của thành phần trí thức: “Chủ yếu là tôi sợ mình vừa ra tay thì ông sẽ kìm lòng không đặng gọi tôi là cô giáo đấy, hiểu không?”
Ông chủ:...
Hạnh Bác:...
Cư dân mạng:...
[Chỉ số ra vẻ: 5406/9999] [Chỉ số ra vẻ: 5407/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5408/9999]
Ơ.
Mắt Tang Tiếu sáng rực lên, đồ điêu khắc không bán được nhưng lại thu hoạch được ba điểm ra vẻ giòn rụm nha!
Hạnh Bác ngồi xổm trước quầy hàng, ho khẽ hai tiếng, chỉnh đốn lại thần sắc để anh ta trông như một vị khách nghiêm chỉnh: “Khăn bao nhiêu một cái vậy?”
Xét cho cùng, anh ta đã làm trợ lý được vài năm, thế nên dù có bị mù thì anh ta cũng có thể nhìn thấy thứ được đặt ở vị trí trung tâm trên quầy hàng tượng trưng cho điều gì. Hơn nữa, chiếc khăn tay ở giữa, bàn về tay nghề, thực sự tinh xảo hơn một vài sản phẩm chạm khắc nhỏ bằng gỗ kia.
Vị khách thứ N+1 rồi!!!
Tang Tiếu hết kinh ngạc rồi chuyển sang hồi hộp, nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh, khiến người ta không thấy được sự căng thẳng của cô. Kế đến, cô xòe lòng bàn tay chỉ vào cái khăn nhuộm hương phong ở giữa, ý bảo Hạnh Bác xem hàng trước, trong khi cô chỉ cắn nhẹ cánh môi kiên quyết không hó hé tiếng nào.
Một khi nói ra sẽ làm người ta hoảng sợ bỏ chạy thì sao đây!
Hạnh Bác im lặng nhìn bàn tay đang xòe trước mặt mình, năm ngón tay à?
“Năm mươi tệ hả?” Hạnh Bác gần như bật thốt lên, nhưng vừa vừa nói xong, anh ta lập tức lắc đầu, đến mình cũng không tin cái giá đó: “Năm trăm tệ?”
Một chiếc khăn không lớn mấy, bởi vì được người dân tộc thiểu số in và nhuộm, cho nên bán với giá 500 tệ là chuyện bình thường. Anh ta vừa nghe quản lý địa phương nói rằng họ từng làm một số đồ trang sức phụ kiện nhỏ cho hợp tác xã, giá trung bình khoảng mấy chục đến mấy trăm tệ.
Tang Tiếu trố mắt, tiếp tục xòe bàn tay chỉ vào chiếc khăn, thầm nói: “Anh nhìn kỹ lại mà xem?”
Hạnh Bác nuốt cái ực, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Năm, năm ngàn tệ?” Đờ mờ, cô gái trước mặt này, người dám dõng dạc yêu cầu chủ quầy gọi mình là cô giáo, rốt cuộc là người thế nào vậy chứ, tại sao sếp lại bắt anh ta phải đến đây mua thứ đắt tiền nhất trên sạp hàng này vậy?
Tang Tiếu:???
Tang Tiếu nghe cái giá gấp mười lần mà Hạnh Bác đưa ra, cô hơi ngớ người và thậm chí chưa kịp rút bàn tay đang xòe của mình lại. Người này giàu lắm hay sao nhỉ, đến mức có thể hô giá tệ mà không cần xem kỹ chiếc khăn ư???
Tịch Ngôn Vãn đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, bởi chị đang cẩn thận suy nghĩ về Hạnh Bác, thầm phỏng đoán rằng đây chẳng lẽ là người do ê-kíp chương trình cử tới hỗ trợ sao?
Nhìn bàn tay đang xòe ra của Tang Tiếu, Hạnh Bác nín thinh, đồng thời cũng đang hốt hoảng vì cái vẻ cứ tiếp tục “ra giá đi” của Tang Tiếu. Tuân theo mục tiêu tiết kiệm tiền cho sếp, anh ta khó khăn nhấn rõ từng từ: “Năm vạn tệ! Không thể nhiều hơn nữa đâu!”
Tang Tiếu:!!!
Tang Tiếu thình lình nắm Hạnh Bác kèm theo đôi mắt sáng trong, cất giọng lanh lảnh: “Chốt giá!”
A a a a a a!
Anh ta thật sự biết thưởng thức vẻ đẹp của nhuộm phong hương nè! Anh ta liên tục và liên tục tăng giá gấp mười lần cái ba nghìn mà mình đưa ra!
Là một người ra vẻ có tố chất nghề nghiệp, mình không thể bắt anh ta tiếp tục lãng phí tiền được!
Hạnh Bác:...
Nhìn chằm chằm bàn tay Tang Tiếu đang nắm chặt lấy mình như thể sợ anh ta chạy mất, anh ta trưng ra vẻ mặt thẫn thờ, sếp thật sự có thể chi trả năm vạn tệ mà anh ta vừa thốt lên sao?
Trong phòng đạo diễn, đạo diễn bỗng nhiên vỗ bàn, lớn tiếng chất vấn: “Ai tìm người hỗ trợ kiểu này đến vậy! Diễn giả trân thế kia, dân mạng có bị mù mới không nhìn ra đấy!”
Mấy nhân viên nhìn nhau, ai nấy đều ngỡ ngàng: “Đúng, đúng rồi đó ạ, mà đạo diễn này, ai tìm người hỗ trợ đó đến vậy?”
Đạo diễn:???
Lúc Hạnh Bác vừa xuất hiện, cư dân mạng trong phòng livestream cũng đang suy đoán liệu anh ta có phải do ê-kíp chương trình mời tới đóng kịch không, dẫu sao mục đích của anh ta quá rõ ràng, bởi anh ta đi thẳng tới quầy của Tang Tiếu ngay mà chẳng thèm nhìn sạp hàng bên cạnh. Những người thế này hoặc là hỗ trợ hoặc là mang trong mình thuộc tính người hâm mộ thôi.
Thế nhưng, qua một hồi, cư dân mạng thấy anh ta và Tang Tiếu cò kè mặc cả thì có vài người động.
[Không giống đâu, anh ta support hơi kỳ nha, quá rõ ràng, hơn nữa nào có ai vừa support vừa trả vèo một phát gấp mười lần chứ?]
[Có sao nói vậy, mọi người có thấy động tác của Tang Tiếu không phải đang đòi tiền, mà chỉ muốn chỉ vào đồ nhuộm phong hương để anh ta nhìn kỹ thôi không, kết quả anh ta hiểu lầm năm ngón tay là bảo tự anh ta ra giá mới chết.]
[Mịa? Không thể nào? Tui nghĩ Tang Tiếu bảo không nói giá tiền nên mới đổi sang ra hiệu đấy chứ.]
Không đợi dân mạng thảo luận ra kết quả, họ đã nhìn thấy Hạnh Bác như bị kích thích, nâng từ năm nghìn tệ thẳng lên năm mươi nghìn tệ rồi!
Đờ mờ!
Năm mươi nghìn tệ!
[Anh ta không phải support! Chắc chắn không phải support! Mật Đào TV bủn xỉn cỡ đó, không thể nào cho support hét giá tận năm con số được đâu!]
[Mật Đào TV bủn xỉn nhưng không có nghĩa là papa vàng cũng bủn xỉn nha. Cái bài đăng chọn ra chín người trên blog, mỗi người được tặng mười nghìn tệ còn treo trên Weibo kìa.]
[Papa tài trợ vàng rảnh đến nỗi chỉ chăm lo cho một nhóm à? Hơn nữa còn săn sóc rõ mồn một vậy nữa? Nếu săn sóc thật thì nên ba nhóm như nhau chứ, nhóm một và nhóm hai sáng nay thu nhập cao nhất cũng chỉ có ba con số thôi đấy, không thể có chuyện papa vàng chỉ cho nhóm thứ ba năm con số được, đó không phải nói rõ cho tất cả mọi người rằng “Mau nhìn đi, chúng tôi mời support tới nè, mấy người phải biết, dù ê-kíp chương trình bủn xỉn nhưng rất khôn khéo đấy nhá.]
Xét thấy Hạnh Bác vô tư và không hề nao núng đưa ra năm mươi nghìn tệ, những cư dân mạng - vốn suy đoán nhuộm phong hương của Tang Tiếu được mua bởi người được ê-kíp chương trình ủy thác - bỗng cảm thấy Hạnh Bác không phải là người được ủy thác, trách thì trách tính keo kiệt của Mật Đào TV đã quá thẩm thấu vào lòng người rồi.
Đạo diễn:...