*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn, người dẫn đường và hai người già xa lạ, năm người cùng nhau ngồi vây quanh trước bàn, bà cụ mặc trang phục dân tộc thiểu số mang sắc mặt hiền lành hỏi Tang Tiếu: “Khi nào thì chúng ta học nhuộm phong hương?”
Tang Tiếu ôm bụng, nũng nịu nói: “Ôi, cháu hơi đói bụng, bụng mà đói là đầu óc cháu sẽ không nhớ được gì cả.”
Nghe vậy, bà cụ trở tay đập vào lưng của ông cụ bên cạnh, lớn tiếng nói: “Ông nó! Nấu cơm đi! Ông nhớ làm món thịt! Trong nhà không có thịt thì ông lên thị trấn mua!”
Người dẫn đường khóc không ra nước mắt, đến bây giờ anh ta cũng không hiểu nổi nguyên nhân bà Ba thay đổi, dù sao, khi anh ta vừa xông vào, bà Ba đã đi thẳng đến chỗ Tang Tiếu, không thèm nhìn anh ta.
Cho nên, mắt thấy bà Ba bình thường không nỡ ăn thịt đều sắp mời người ngoài ăn thịt rồi, anh ta vội âm thầm nhắc nhở: “Bà ba, món thịt mắc lắm, bà xem —”
Tịch Ngôn Vãn nghe vậy, thấy ông ba chuẩn bị ra khỏi nhà thì vội vàng theo sau, chị ấy và Tang Tiếu tốt xấu gì cũng có 700 tệ, không thể thật sự để ông bà cụ dùng tiền mời ăn thịt được.
“Cháu im miệng!” bà Ba không chú ý tới hành động của Tịch Ngôn Vãn, đưa tay vỗ mạnh lên bàn một cái, rất có tư thái của chủ nhân gia đình: “Cô giáo nhỏ và sư tỷ của cô giáo nhỏ, nếu như mười lăm ngày tới ở trong nhà bà, vậy thì nhất định phải ăn ngon ở tốt, bữa nào cũng có thịt, cháu còn trẻ tuổi mà keo kiệt quá, mấy miếng thịt mà cũng muốn đòi tiền?!”
Người dẫn đường:???
Cháu không keo kiệt, nhưng bà phải xem tình hình gia đình mình chứ!
Đợi đã.
Cô gái nhỏ?
Người dẫn đường nhìn mấy người trên bàn, mang vẻ mặt mờ mịt hỏi bà Ba của anh ta: “Bà ba, cô giáo nhỏ mà bà nói ở —” “Tang Tiếu.” Ánh mắt bà Ba nhìn về phía Tang Tiếu phải gọi là vừa từ ái vừa yêu thích: “Tang Tiếu chính là cô giáo nhỏ trong mười lăm ngày tới của bà.”
Người dẫn đường:???
Nếu như là bình thường, Tang Tiếu vì ra vẻ thì cũng sẽ đồng ý, nhưng bây giờ sư tỷ rất lợi hại đang ở bên cạnh, khiến Tang Tiếu chột dạ không dám nhận, vội vàng lắc đầu từ chối: “Thảo luận với nhau mà thôi, không xứng với một tiếng cô giáo nhỏ đâu ạ.”
Bà Ba nghe xong thì không thừa nhận: “Xứng chứ, xứng chứ! Hương phổ mà nhà chúng ta truyền lại có thể bổ sung được hay không, thật sự là toàn bộ nhờ vào cô giáo nhỏ cháu đấy!”
Người dẫn đường:?
Cư dân mạng:??
Ê-kíp chương trình:???
Nhuộm hương phong là một kỹ thuật in nhuộm thủ công, lưu truyền đến nay đã có mấy trăm năm lịch sử, được khen là “Sứ Thanh Hoa vẽ trên vải”.
Đoàn người của Tang Tiếu đi tới thôn thỏ, hiện tại chỉ có khoảng hai ba người còn biết kỹ thuật nhuộm hương phong, trong đó có bà cụ Long do ê-kíp chương trình tìm tới cũng là bà Ba của người dẫn đường.
Nghề nhuộm hương phong của Long gia truyền thừa mấy đời, đương nhiên cũng có “hương phổ” độc nhất vô nhị, tức là hoa văn vẽ trên vải trắng, nhưng rất đáng tiếc là vào năm mươi, sáu mươi năm trước, bởi vì một sự việc ngoài ý muốn, “hương phổ” của Long gia đã bị thiêu hủy hơn một nửa, rất nhiều hoa ăn đều đã bị tàn phá không được đầy đủ.
“Năm đó, nhuộm hương phong vẫn giữ tập tục truyền cho nam không truyền cho nữ, bà làm con gái của Long gia, không có tư cách học đâu.” Bà cụ Long nói đến chuyện năm đó, trong đôi mắt đục ngầu mang theo chút hồi ức: “Khi ấy bà đã thấy ông nội của bà bưng lấy hương phổ bị cháy hỏng ở đó lặng lẽ rơi lệ, ông nội tiếc nuối, bà cũng tiếc, dù sao một lần ta cũng chưa nhìn thấy, vốn dĩ ngày đó dự định vụng trộm lấy ra xem một chút, ai có thể nghĩ tới bà còn chưa kịp làm gì thì nó đã xảy ra chuyện rồi.”
[A… nói đến, rất nhiều kỹ thuật truyền thống dần dần tan biến trong dòng sông thời gian cũng liên quan đến việc truyền cho nam không truyền cho nữ, truyền cho nội bộ không truyền ra bên ngoài nhỉ?] [Tập tục xấu! Thật ra bây giờ có rất nhiều thứ cũng coi trọng việc truyền cho nam không truyền cho nữ, chờ đến khi không có ai kế thừa thì bọn họ phải sốt ruột thôi.]
[Ngoại trừ nguyên nhân đó, cũng có một lý do là giá cả và thời gian làm không tương xứng, đồ thủ công bình thường rất đắt, thời gian làm lại dài, bây giờ máy móc thịnh hành, vải vóc sản xuất số lượng lớn rẻ bèo, thời gian sản xuất cũng nhanh, nhuộm hương phong dựa vào thủ công vẽ từng chút một đương nhiên sẽ bị đào thải.]
[Chỉ có một mình tôi tò mò nguyên nhân Tang Tiếu được bà cụ Long gọi là cô giáo nhỏ sao?]
[Người chị em phía trên, tôi cũng tò mò, vì sao bà cụ Long nói hương phổ có thể phục hồi được hay không là dựa vào Tang Tiếu chứ? Chẳng lẽ Tang Tiếu có thể dựa vào xem bói mà phục hồi hương phổ bị thiêu hủy lại như cũ sao?]
[Ha ha ha ha ha ha, nếu như Tang Tiếu có thể dựa vào xem bói mà phục hồi đồ đã bị thiêu hủy lại như cũ, đoán chừng cô ấy đã sớm được nhà nước xem như quốc bảo mà cúng bái rồi ha ha ha ha, suy nghĩ nhiều quá rồi.]
Người dẫn đường và đám dân mạng trong phòng livestream đều buồn bực: “Bà ba, hương phổ của nhà chúng ta đều đã bị đốt rồi, khách mời có thể giúp được gì ạ?”
Anh ta không tin có người có thể phục hồi lại hương phổ như cũ.
Nói xong, người dẫn đường trừng mắt nhìn Tang Tiếu, trực giác nói cho anh ta biết, nghệ sĩ mà ê-kíp chương trình mời tới đang lừa dối bà Ba của anh ta!
[Chỉ số ra vẻ: 5371/9999]
Tang Tiếu đối diện với ánh mắt của người dẫn đường thì xê dịch đến bên cạnh bà cụ Long, biểu cảm sợ hãi, đồng thời khẽ vỗ vị trí trái tim, ra vẻ yếu ớt mà cáo trạng: “Bà Long, anh ta trừng cháu, cháu sợ muốn hu hu hu!”
Xoẹt!
Một ánh mắt như của bà cụ Long bay về phía người dẫn đường đang trừng mắt nhìn Tang Tiếu, không đợi người dẫn đường phản ứng lại, bà ấy đã đánh một cái: “Cút đi xem ông ba của cháu mua đồ ăn xong chưa!”
“Áu!” Người dẫn đường bỗng nhiên vọt ra ngoài từ trên ghế, nhe răng trợn mắt che cánh tay bị đánh: “Bà ba, bà đánh nữa là sẽ gãy mất đấy!”
Bà cụ Long cũng mặc kệ anh ta, vừa quay đầu lại là đã thấy Tang Tiếu rồi, khuôn mặt nghiêm túc cũng một lần nữa nở nụ cười, trước và sau tương phản quá lớn, khiến cư dân mạng xem livestream đều không chịu được mà đau lòng cho người dẫn đường.
Mấu chốt là, Tang Tiếu còn có thể ở sau lưng người ta lén lút làm mặt quỷ với người dẫn đường, động tác tay đó, cái nhướng mày đó, quả thật giống như đúc cái mặt quỷ của nhân viên công tác trước khi xuất phát! Chọc người ta tức giận cực kỳ!
Người dẫn đường: …
Cư dân mạng: …
Nhân viên công tác: …
[Chỉ số ra vẻ: 5373/9999]
A!
Tang Tiếu ở trong lòng điên cuồng vỗ tay!
Thấy thế, Tịch Ngôn Vãn mím môi cười, đưa tay đẩy một chén trà nóng trên bàn đến trước mặt Tang Tiếu, mà Tang Tiếu cũng ngoan ngoãn nhận lấy trà, giống như hưởng thị mà uống mấy ngụm.
Bà cụ Long tựa như không nhìn thấy, giọng nói ôn hòa, tiếp tục hồi ức: “Sau đó nữa, kỹ thuật nhuộm hương phong xuống dốc, bố của bà lo lắng còn không tìm được người kế thừa nữa thì nghề nhuộm hương phong này sẽ không có ai biết nữa, thế là để cho bà theo học, sau đó nữa, bà cũng mở lớp ở trên trấn, nhưng mười sáu, mười bảy năm trôi qua những người đến rồi đi chỉ có ba đến năm người có thể chân chính ổn định tâm tình học tập, có điều rất bình thường, bây giờ người mua vải nhuộm hương phong thì ít, thời gian làm lại dài, không kiếm được tiền, đương nhiên mọi người không học nữa.
Người dẫn đường vốn mang dáng vẻ hung dữ, phút chốc yên tĩnh lại, anh ta cũng đã từng học một khoảng thời gian trong cửa hàng của bà cụ Long, nhưng tính tình anh ta hấp tấp, hoàn toàn không không làm được việc một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ở trong căn phòng nhỏ hẹp, ngày qua ngày làm nhuộm hương phong không có mấy ai mua.