*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có thì có.” Người dẫn đường gãi đầu: “Thứ Ba và thứ Bảy trên trấn có phiên chợ, đi từ thôn đến thị trấn cũng chỉ mất hai mươi phút, các thôn dân bình thường đều thích mang theo rau quả trồng dưới ruộng, đồ thủ công tự mình làm bày quầy bán hàng ở phiên chợ, đúng rồi, trên phiên chợ có lúc cũng có —”
Khi người dẫn đường nghiêm túc giải thích với Tịch Ngôn Vãn, Tang Tiếu đã đi đến một căn nhà ở đối diện, ai bảo căn nhà ở đối diện dễ thấy như vậy chứ?
Tòa lầu gỗ nhỏ hai tầng, sân nhà nhỏ sạch sẽ rộng thoáng, trong vườn hoa trồng hoa và rau xanh, nhìn thoáng qua một cái, rất có khí phách của biệt thự nông thôn.
Dưới cái đình trong sân đặt bàn ghế gỗ, bà cụ cũng mặc trang phục dân tộc thiểu số còng lưng ngồi trên ghế gỗ, ngón tay nhỏ gầy cầm một cây bút, cúi đầu vẽ thứ gì đó lên vải trắng.
Tang Tiếu gõ cửa, thấy bà cụ không nghe thấy, cô dứt khoát đi vào sân, lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh bà cụ nhìn hình bà ấy vẽ.
Bà cụ vẽ tranh trước đó đã nhìn thấy Tang Tiếu, nhưng khi bà chăm chú làm việc thì không thèm để ý đến người ngoài, tự mình vẽ tranh, trong lòng nói, chờ Tang Tiếu nhìn thấy phiền rồi thì sẽ không nhìn nữa.
Kết quả —
Bà cụ vẽ một phút, Tang Tiếu lẳng lặng xem một phút, bà cụ vẽ mười phút, Tang Tiếu lăng lặng xem mười phút,
Bà cụ: …
Bà cụ hoàn thành một nét, không kiên nhẫn mà nhìn Tang Tiếu, khuôn mặt đầy nếp nhăn hơi hà khắc, nghiêm túc cứng nhắc: “Cô —”
Tang Tiếu ngồi xếp bằng trên mặt đất bằng đá dưới đình, thậm chí còn nhớ đến việc phải ngồi ở một nơi mặt trời không chiếu đến được, nghe vậy, đôi mắt cô sáng lóng lánh nhìn bà cụ: “Bà ơi, bà vẽ tiếp đi, không cần chiêu đãi cháu.” Bà cụ: …
[Chỉ số ra vẻ: 5368/9999]
Bà cụ là người có tính khí nóng nảy điển hình, bà ấy đập bút và vải trắng đùng một cái lên bàn gỗ, đưa tay chỉ về phía bên ngoài cửa lớn, không chút khách sáo mà ra lệnh đuổi khách: “Ra ngoài!”
Thấy thế, Tang Tiếu nhìn mặt trời gay gắt ở bên ngoài, trong lòng có chút không nỡ nhưng cũng không mặt dày ngồi tiếp nữa, chỉ có trước khi đi, cô nhìn vải trắng trên bàn muốn nói lại thôi.
Bà cụ dùng giọng điệu hung dữ: “Nhìn cái gì!”
Tang Tiếu thấy bà cụ hỏi thì không chút suy nghĩ đã trả lời: “Bà ơi, hình trên vải trắng của bà bị vẽ sai rồi.”
“Nói bậy!” Lông mày bà cụ dựng lên: “Hình vẽ tự tôi nghĩ ra, bản thân muốn vẽ gì thì vẽ cái đó, ai có thể nói tôi vẽ sai chứ!”
Tang Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhưng hình vẽ trước mắt của bà căn cứ vào sự phát triển thay đổi vị trí của sao trời mà, sao bà vẽ một nửa lại đột nhiên tự mình vẽ tiếp?”
“Tôi —”
Bà cụ vừa chuẩn bị phản bác thì lời nói dừng nói, bà ấy dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tang Tiếu: “Cô nói những hình vẽ trước mặt đều là căn cứ vào sự phát triển thay đổi vị trí của sao trời?”
Tang Tiếu nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt: “Việc này không phải liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được sao?” Bà cụ: …
Cô nhóc trước mắt đang nói mắt của bà không dùng được à?
[Chỉ số ra vẻ: 5369/9999]
Khi Tang Tiếu và bà cụ đang nói chuyện trời đất, người dẫn đường đã mang theo Tịch Ngôn Vãn đi xem hai căn nhà từ trong ra ngoài, chờ tham quan nhà xong, Tịch Ngôn Vãn gần như vững tin, ê-kíp chương trình chắc chắn đã để lại biện pháp dự phòng.
Không đợi Tịch Ngôn Vãn hỏi lại, người dẫn đường một lần nữa lên tiếng: “Bạn cảm thấy hai căn nhà trước đó không được thì cũng có thể tranh thủ ở lại chỗ của tiền bối dạy nghề, nhưng tính tình bà ấy cực kỳ không tốt, có thể sẽ bảo các bạn làm nhiệm vụ, xem các bạn có thể làm xong hay không, hơn nữa có đôi khi cho dù làm xong nhiệm vụ, bà ấy cũng có thể đổi ý.”
Tịch Ngôn Vãn nhìn xung quanh, thấy Tang Tiếu và một nhân viên quay phim trong đó vẫn chưa quay lại, trong lòng có chút lo lắng, chị ấy vừa tìm người vừa hỏi người dẫn đường: “Vậy lão tiền bối ở chỗ nào?”
"Đó." Người dẫn đường chỉ vào căn nhà nhỏ hai tầng trước mặt: "Tiền bối dạy tay nghề ở trong đó, hai người tranh thủ khiến tiền bối cho hai người ở lại đi."
Nói xong, người dẫn đường thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, hợp tác kiếm tiền với ê-kíp chương trình cũng khó khăn quá, có trời mới biết, bọn họ đã phí hết nửa ngày cuối cùng mới dọn dẹp được hai nơi là thấy không giống như chỗ con người có thể ở được.
Người dẫn đường dẫn Tịch Ngôn Vãn đi ra ngoài: “Tôi dẫn bạn đi thăm hỏi lão tiền bối, tránh cho bà ấy không cho các bạn vào cửa, tôi nói với các bạn này, tính tình bà ấy có chút nóng nảy, làm người cũng cứng nhắc, các bạn tuyệt đối đừng chọc giận bà ấy, một khi bà ấy không chứa chấp các bạn thì các bạn nhất định phải ở cái nhà vừa rồi đấy.”
“Sư tỷ!”
Người dẫn đường và Tịch Ngôn Vãn còn đang nói chuyện, một khắc tiếp theo, hai người đã nhìn thấy Tang Tiếu vọt ra từ trong sân nhà mà bọn họ chuẩn bị đến, mặt mà hớn hở, tựa như đã trúng giải thưởng lớn bất ngờ.
Tang Tiếu chạy một mạch tới trước mặt Tịch Ngôn Vãn, đưa tay chỉ về phía bà cụ ngồi dưới đình nghỉ mát, hân hoan nhảy nhót: “Bà cụ vô cùng thiện lương, bà ấy nói có thể chứa chấp chúng ta mười lăm ngày! Hơn nữa còn lo một ngày ba bữa, không cần tiền!!!”
Người dẫn đường: …
Người dẫn đường:???
Anh ta rướn cổ nhìn đình nghỉ mát, thật sự nhìn thấy một bà cụ phía dưới đình nghỉ mát, một bà cụ cực kỳ quen mặt, thấy thế, người dẫn đường mở miệng lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà: “Bạn nói bà ấy không chỉ chứa chấp các bạn mười lăm ngày, hơn nữa còn lo cho các bạn một ngày ba bữa, không cần tiền?!”
Tang Tiếu không hiểu rõ lắm, cười khanh khách gật đầu: “Đúng thế!”
Người dẫn đường:?!!
Không thể nào!
Mấy ngày trước anh ta đã sớm nói với bà Ba rồi, bảo bà Ba bố trí nhiệm vụ xong cũng phải nhớ lấy tiền!
Tịch Ngôn Vãn vừa nhìn biểu cảm của người dẫn đường là trong lòng đã có suy đoán.
Đoán chừng ê-kíp chương trình sẽ để ba nhóm khách mời đều phải giúp lão tiền bối làm nhiệm vụ, về phần nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai, cho dù bọn họ có phí sinh hoạt dư dả thì chỉ sợ chỗ dừng chân cũng không thể tốt hơn bao nhiêu.
“Tang Tiếu, em dẫn chị đi xem lão tiền bối đi.”