*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[A a a, Tang Tiếu có độc, trước đây không lâu khiến tôi nhớ lại nỗi sợ bị chi phối bởi môn thể dục ở trường, bây giờ lấy nhảy dây ra cám dỗ tôi, giờ đây trong tai tôi toàn là hai ba hai năm sáu, hai ba hai năm bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt không à!]
[Tự dưng tôi hơi muốn nhảy dây ghê ha ha ha ha, học sinh thời nay còn nhảy dây không nhể? Tôi nhớ ngày xưa còn đi học, chuông nghỉ giữa giờ vừa vang lên, bọn tôi đã nhanh chóng lao xuống lầu, mười phút cũng có thể chơi thả ga luôn.]
[Mị cũng muốn chơi, nhưng mị biết rõ xương cốt của mình, nhảy không được nữa rồi QAQ.]
[Mấy bà đều đang ôn lại tuổi thơ, chỉ có tui tò mò tại sao Tang Tiếu lại thích những trò mà chúng ta thích khi còn nhỏ đến vậy ư? Ừm, trừ môn thể dục ra.]
[Tôi có một phỏng đoán hơi tiêu cực, có phải vì Tang Tiếu từng sống không vui ở nhà họ Tang, có một tuổi thơ không hoàn chỉnh, nên sau khi cô ấy thoát khỏi nhà họ Tang mới điên cuồng tìm kiếm tuổi thơ chăng?]
[Đờ mờ, gái đoán khá có lý đó.]
[Fan của Tang Tiếu đâu? Chẳng phải bọn đấy nịnh cô ấy kinh lắm à?]
[Chắc là đi công kích nhà họ Tang rồi. Nói thật, nhìn qua cũng thấy công ty nhà họ Tang sắp toang rồi, vốn cũng không phải là doanh nghiệp kiệt xuất gì cho cam, sau này lại lòi ra chuyện Tang Tiếu và vụ ngoại tình có Tuesday đầy sóng gió, nên rất nhiều bạn trẻ đang tẩy chay đấy.]
MC và khách mời trong phòng livestream không biết ngôn luận của dân mạng. MC xem cảnh hậu trường nhảy dây xong thì sửng sốt mãi chưa thể hoàn hồn, hoảng hốt hỏi: “Ban nãy tôi không nhìn lầm chứ, đạo diễn Lâm đang đọc đồng sao?”
Khuôn mặt già của đạo diễn Lâm đỏ ửng lên: “Khụ.”
Tang Tiếu cười khen đạo diễn Lâm: “Đạo diễn Lâm là người đọc trôi chảy nhất trong số bọn em đấy ạ!”
Dân mạng:... Đạo diễn Lâm, bất ngờ thật nha, ông đúng là kiểu không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà!!!
Thấy Tang Tiếu trả lời, MC tiện đà ném chủ đề sang Tang Tiếu: “Lúc nghỉ ngơi, sao mọi người lại nghĩ đến trò nhảy dây thế?”
“Thật ra không chỉ có nhảy dây đâu ạ.” Tang Tiếu xòe ngón tay ra đếm: “Nhảy ô, ném bao cát [1] gì đó cũng chơi ạ, nhưng cuối cùng mọi người nhất trí quyết định chơi nhảy dây ạ.”
[1] Ném bao cát (một bao may bằng vải nhỏ đựng cát bên trong có kích thước gần bằng 1 quả bóng tennis) có nhiều cách chơi, phổ biến nhất là chia thành hai đội, thành viên 1 đội chuyền bao cát cho nhau bằng cách ném, thành viên đội còn lại đứng giữa và chặn bao cát không cho thành viên đội kia chuyền thành công.
Dù là cái nào thì trước đây Tang Tiếu cũng chưa từng chơi, vì vậy cô chơi trò nào cũng thấy rất vui. Thật ra không chỉ có Tang Tiếu chưa từng chơi, mà Tang Tiếu cũng chưa từng.
MC thầm tò mò: “Vậy tại sao mọi người chỉ chọn nhảy dây thôi vậy?”
Dứt lời, cô ấy cười tủm tỉm, như trêu đùa nhìn về phía đạo diễn Lâm và Lam Thiên – hai “ông già” đã ngoài bốn mươi: “Thật không dám giấu giếm, hiện tại tôi cũng lo mình nhảy không nổi nữa nè.”
Đạo diễn Lâm và Lam Thiên ngồi nghiêm chỉnh, bày tỏ họ có thể nhảy được!
Câu hỏi cuối cùng này của MC không cần Tang Tiếu phải trả lời, mà Tịch Ngôn Vãn đã vội đáp thay: “Rất đơn giản, Tang Tiếu học nhảy ô và ném bao cát rất nhanh, tung hoành khắp rừng nhiệt đới bất khả chiến bại, chỉ có nhảy dây mới có thể kiềm chế Tang Tiếu thôi, vậy là chúng tôi chọn nhảy dây.”
Tang Tiếu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, cô thầm giơ ngón cái với nhảy ô và ném bao cát. Trong hai trò này, cô chắc chắn không phải là cùi bắp hạng trung mà là Tửu cấp cao đó!
Tịch Ngôn Vãn vừa dứt lời, những người có mặt tại đây, thêm đạo diễn Lâm và Lam Thiên cùng nhìn lên trời chứ không chịu nhìn MC, miễn là họ không nhìn MC thì họ sẽ không chột dạ!
So với Lam Thiên, đạo diễn Lâm mặt dày hơn đôi chút. Ông ấy đẩy đĩa thịt lợn chiên tới trước: “Tang Tiếu, tôi nhớ lúc quay cô vô cùng thích thịt lợn chiên?” “Đúng đó ạ!”
Đạo diễn Lâm mỉm cười hài lòng, rồi ông ấy nhanh tay đưa đũa gắp một miếng thịt lợn chiên bỏ vào miệng, nheo mắt đầy hạnh phúc, vừa khoa trương cảm thán: “Ngon thật đấy! Tang Tiếu, cô không thể tới trường quay, chúng tôi đành phải cố mà ăn giúp phần cô luôn nhé.”
Tang Tiếu:...
Giây lát, Tang Tiếu buồn bực nói: “Đạo diễn Lâm, chú nhai đàng hoàng rồi hãy nói ngon ạ, nếu không là không tôn trọng thịt, với heo là không tôn trọng heo đấy ạ! Đây là những miếng thịt mà heo vất vả lắm mới cho ra được, chú nên tôn trọng nó chứ!”
Hu hu hu.
Nhìn là thấy ngon rồi, muốn ăn thật đó QAQ.
Thịt thơm ngon thế này, là mình nhất định sẽ nhai kỹ, phải thật tôn trọng bọn chúng!
Nghe bài lý luận tôn trọng thịt của Tang Tiếu, những người khác không nhịn được cười run cả vai. Còn đạo diễn Lâm, suýt nữa đã bị sặc khi còn chưa kịp nuốt xuống.
Kết thúc buổi livestream hôm đó, #“Hành động ưng đen” Nhảy dây thun#, #“Hành động ưng đen” Xin tôn trọng thịt# lần lượt lên hot search.
Dân mạng thấy bầu không khí hòa thuận của mọi người trong đoàn phim, ai nấy đều ôm bụng cười không ngớt. Ai sẽ nghĩ một đoàn phim nghiêm túc quay phim điện ảnh lại hài hước nhường này chứ?
Dĩ nhiên, cũng có người liếc mắt cái đã nhìn thấu bản chất.
Tang Tiếu…
Không chỉ có thể xé kịch bản trong chương trình tạp kỹ, mà còn có thể kéo phong cách của bạn diễn mình lệch sang tận Thái Bình Dương.
Ví dụ cụ thể xin mời tham khảo đạo diễn Lâm – mặt nghiêm túc, đọc bài đồng nhảy dây vô cùng bài bản.
Sau một tuần, doanh số bán dây thun, bao cát, cầu đá và các món đồ chơi có thể giúp hồi tưởng tuổi thơ trong các cửa hàng chợt tăng lên rõ rệt.
Thậm chí một số cửa hàng còn gửi rất nhiều dây thun, bao cát, cầu,… đến các công ty đại diện của họ như một lời cảm ơn đã của “Đoàn phim Ưng đen”.
Fan của Tang Tiếu bao gồm những lứa tuổi khác nhau, từ trẻ con bốn đến năm tuổi, đến học sinh trung học cơ sở phổ thông, và sau đó là người lớn, đến mức mà trò nhảy dây lại lần nữa phổ biến tại các trường tiểu học, trung học cơ sở và phổ thông nhờ danh tiếng của Tang Tiếu.
Trong một trường cấp ba tư nhân tại Bắc Kinh.
Tiếng chuông hết giờ bài kèm theo điệu valse Bán Nguyệt vang lên, các học sinh – vốn đã sớm rục rịch, không màng để tâm vào bài vở nữa – vội vã vọt ra khỏi lớp. Có người chạy thẳng tới siêu thị trong khuôn viên trường, một số chạy đến sân bóng rổ và vài người cùng kết bạn đi vệ sinh.
Nữ sinh để tóc mái ngố phấn khích giơ tay, hét lớn trong lớp: “Có ai ra chơi nhảy dây không? Ai chơi không nè! Tranh thủ thời gian nha!”
Nữ sinh khá được yêu thích trong lớp nên khi cô vừa hỏi thì các bạn khác lập tức giơ tay phụ họa, thậm chí có nam sinh cũng theo tham gia trò vui.
Nam sinh góp vui đã đời còn chưa thỏa mãn, bèn đá vào cái bàn bên cạnh và trêu đùa: “Tang Trạm, chị của cậu lại mang hot trend tới nữa kìa, cậu là em mà không ủng hộ à?”
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người xung quanh như có như không đều đổ dồn vào Tang Trạm; có người chống đối, có người xem trò hay, cũng có người tỏ ra lo lắng.
Thế giới của học sinh chủ yếu là đen và trắng, họ có ác cảm tự nhiên với những cụm từ như kẻ thứ ba hay ngoại tình. Trong nhà một số học sinh cũng có những anh em kế hay chị em kế với mối quan hệ không tốt, bởi vậy khi họ nghe nói Tang Trạm lại thân thiết với con cái của kẻ thứ ba không hề có quan hệ mủ mà xa lánh chị ruột, thì ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Tang Trạm vốn đang cúi đầu chơi game, sau khi nhận thấy ánh nhìn của người khác, trong thâm tâm cậu ta lập tức trào dâng ngượng ngùng, lúng túng, tức giận và những cảm xúc lẫn lộn khác, khiến cậu ta phải siết chặt tay, gương mặt cũng đỏ bừng vì kìm nén.
Kể từ khi có bạn học cùng lớp ở trường tiết lộ Tang Trạm là em trai của Tang Tiếu, thỉnh thoảng Tang Trạm sẽ hoài nghi rằng mọi người đang nhìn mình đầy chế giễu, và những ai xì xào sau lưng cậu đều đang cười nhạo cậu.