Phản Ứng Bản Năng

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lên xe của Lâm Nhược Liễu, Lý Xuyên nói, “Phiền cô chở cháu nhé.”

Lâm Nhược Liễu đang đánh tay lái mà phải khựng lại, cuối cùng cô vẫn nhịn không nói gì. Đến lúc chờ đèn đỏ cô mới nhìn kĩ Lý Xuyên đang ngồi cạnh mình qua gương chiếu hậu.

Cậu trai này dù tính tình rất giống Quý Vãn Kha nhưng tướng mạo thì khác hoàn toàn. Quý Vãn Kha hồi đó rất nổi bật, lần đầu tiên gặp cậu ta Lâm Nhược Liễu đã cảm thấy cậu ta quá chói lọi, em trai cô ở cùng người này chắc chắn sẽ bị lấn lướt. Còn cậu Lý Xuyên này tuy còn trẻ, gương mặt chưa thoát hết vẻ ngây thơ của một thiếu niên nhưng ánh mắt lại rất chín chắn.

“Em biết rõ tình trạng của em tôi chứ?”

“Biết, cháu quen anh ấy ở bệnh viện mà.”

Xe tiếp tục lăn bánh, Lâm Nhược Liễu nói: “Vậy lúc ở viện em có nghe được chuyện gì khác không?”

Lần này Lý Xuyên không vội đáp.

“Đừng nói gì với Lạc Dương.” Lâm Nhược Liễu nói, “Dù em nghe được gì cũng là tin đồn bậy hết.”

Bấy giờ Lý Xuyên mới lên tiếng: “Vậy chuyện gì mới là thật?”

Lâm Nhược Liễu đáp khi mắt vẫn nhìn đường phía trước: “Người em thấy bây giờ là thật.”

Lý Xuyên đến lớp.

Cậu tới sớm, giảng đường kiểu bậc thang lúc này còn khá vắng, nhận ra cậu từ xa Bành Tư Viễn đã vẫy tay chào. Lý Xuyên đi lên ngồi cạnh Bành Tư Viễn, cậu ta huých huých cậu, “Tối qua ở với bạn gái vui không?”

Lý Xuyên ngả người sang một chút, “Bạn gái nào?”

Bành Tư Viễn tắt luôn nụ cười, “Tao đã bảo mà, đúng là hôm qua tao không nghe lộn thật, mày nói chuyện điện thoại gọi ‘anh’ đúng không? Ai đấy, anh xã hội à?”

Bấy giờ Lý Xuyên mới nhớ ra chuyện hôm qua, cậu cũng lười giải thích nên đáp “ừ” luôn cho qua chuyện.

Bành Tư Viễn cũng quen với kiểu kiệm lời của Lý Xuyên nên phẩy tay bảo, “Tao cứ tưởng là bạn gái mày chứ, hai đứa mày chỉ buôn chuyện chứ không gặp nhau à? Thế mà chịu được à?”

“Không chịu được.” Lý Xuyên thật thà đáp, “Nên mấy hôm nữa tao phải đi gặp.”

“À lần này mới đi thật đấy? Thảo nào, tối qua tao thắc mắc mãi sao mày ở với bồ còn chơi game…”

“Chơi game thì sao?” Lý Xuyên hỏi, “Phải kiếm tiền chứ.”

Bành Tư Viễn hỏi: “Mày cần tiền lắm à?”

“Bình thường, nhưng có dằn túi thì hơn.” Lý Xuyên đáp, “Ra trường mày sẽ hiểu.”

Bành Tư Viễn: “???”

Giờ nghỉ trưa Lý Xuyên vừa bấm điện thoại vừa ăn, tay chân cứ thoăn thoắt không trượt miếng nào.

Bành Tư Viễn tò mò hỏi, “Bạn gái mày quấn mày ghê nhỉ.”

Lý Xuyên đáp: “Tao chủ động hỏi chuyện đấy.”

Cậu cần phải biết Lâm Lạc Dương làm gì cả ngày.

Bành Tư Viễn trố mắt, cậu ta bối rối nói trớ đi: “À phải rồi, hôm qua tao xem thử bảng thành tích của mày thấy mày hay chơi nhất với một tài khoản tên tiếng Anh, mà mày thua suốt, đại gia của mày đấy à? Mày cũng nhận chơi kèm à?”

Lý Xuyên lắc đầu: “Bồ tao đấy.”

Bành Tư Viễn: “…”

Nói thế thì còn biết hỏi gì nữa.

Bành Tư Viễn gãi đầu, “Có ảnh bồ mày đấy không, cho anh em xem mặt tí?”

Lý Xuyên ngừng tay gõ chữ, đáp: “Không.”

Bành Tư Viễn: “…”

Nghĩ một lúc Bành Tư Viễn ngập ngừng hỏi tiếp: “Mày yêu qua mạng à?”

Lý Xuyên: “Không.”

Câu chuyện đến đây là tịt.

Và từ đó Bành Tư Viễn và bọn huynh đệ cùng chơi bóng đều nhất trí rằng Lý Xuyên đã bị sa đà vào cạm bẫy “tình ảo”.

Mấy ngày sau cứ có cơ hội là chúng nhắc nhở gần xa với Lý Xuyên rằng… yêu qua mạng nhiều thính độc lắm, thời nay pê đê như mây.

Bành Tư Viễn bảo: “Ngộ nhỡ, tao bảo là ngộ nhỡ thôi nhé… ít nữa mày gặp ‘bạn gái’ mày ngoài đời xong phát hiện ra nó không phải con gái…”

Lý Xuyên ngước lên nhìn cậu ta, Bành Tư Viễn hú hồn rụt cổ lại, “Thì mày tính sao?”

“Tao biết rõ nó là trai hay gái.”

Bành Tư Viễn tức mình đập bàn, “Thế tao lại ví dụ nữa nhé, nhỡ nó không những là trai mà còn là thằng cha già khú đế thì sao?”

Lý Xuyên: “Nó hơn tao tám tháng thôi.”

Bành Tư Viễn ôm đầu thểu não: “Giời ạ, trên mạng nó nói gì chẳng được, có khi hai tám nó khai thành mười tám thì sao???”

Lý Xuyên: “…”

Khi Bành Tư Viễn tưởng rằng mình đã thức tỉnh được thanh niên này thì thằng bạn lại hất mặt đáp: “Mười tám hay hai tám cũng vậy, chỉ cần là nó là được.”

Bành Tư Viễn gào lên trong câm nín: Thôi xong rồi, thằng này vô phương cứu chữa rồi!

“Ê, mày tâm sự với thằng cu nhà mày suốt ngày thế…” cuối cùng Ngô Húc vẫn bóc gói khoai tây chiên bị lãng quên trong tủ bát, vừa nhai rộp rộp cậu ta vừa nói, “mà không nảy sinh tình cảm gì à?”

Lâm Lạc Dương lập tức úp điện thoại xuống, “Tình cảm gì mày?”

Ngô Húc chống cằm cười hí hí, “Làm gì mà mày cuống lên thế?”

Lâm Lạc Dương nói: “Bọn tao chênh nhau chín tuổi lận, nó không có bạn chơi nên nó coi tao như anh lớn thôi.”

Ngô Húc ngoái đầu lại hỏi: “Ê, Triệu Thụy Tiêu, mày có tâm sự với em trai mày lắm thế không?”

Lâm Lạc Dương nhỏm dậy nhìn theo thằng này rồi ngạc nhiên hỏi: “Mày có em trai à?”

“Ờ, cùng cha khác mẹ, hồi tao mười bốn tuổi mẹ tao phát hiện ra ba tao có bồ nên bỏ nhau, từ đó là không liên lạc nữa.” Triệu Thụy Tiêu nói xong thì cười hiền với Ngô Húc, “Mày rảnh để lắm mồm thế thì ra đây thái thịt đi.”

Ngô Húc thờ ơ nhún vai rồi đứng dậy phủi mông, “Thì thái, thế mày nấu nhé.”

Lúc này Lâm Lạc Dương còn ngồi ngẩn mặt bên bàn ăn, chưa tỉnh trí lại, thấy cậu như thế Triệu Thụy Tiêu bảo, “Không sao đâu, chuyện cũ rồi, tao chẳng cảm thấy gì nữa đâu.”

Lâm Lạc Dương ngơ ngác hỏi: “Sao cơ?”

Hiếm hoi lắm Triệu Thụy Tiêu mới không úp mở mà nói thẳng, “Hồi năm nhất tao kể chuyện này cho mày mày cũng trông hệt như bây giờ ấy, đần mặt ra.”

Lâm Lạc Dương ngại quá, cậu mười tám tuổi thì đúng là không biết gì, cấp hai cấp ba cậu đều học trường tư, điều kiện gia đình của bạn bè xung quanh không khác cậu là mấy, không giàu thì cũng ở mức khá giả. Vấn đề duy nhất để cậu buồn lòng là bài tập và học thêm.

Phản ứng của Lâm Lạc Dương khiến Triệu Thụy Tiêu bất giác nhớ lại thời còn đi học, cậu ta và Quý Vãn Kha cá tính giống nhau, lại cùng quê nên cứ tự nhiên thành bạn. Hai thằng đều là loại ích kỷ, thấy rõ nhược điểm của nhau nhưng chỉ làm như không biết.

Lúc đó cậu ta cứ nghĩ rằng nếu Lâm Lạc Dương và Quý Vãn Kha không ở cùng phòng thì hai đứa này sẽ không bao giờ gặp nhau trên đường đời.

Tại sao Triệu Thụy Tiêu dám chắc như vậy… Quý Vãn Kha có tuổi thơ bi thảm hơn cậu ta nhiều, ít nhất cậu ta còn có mẹ thương mình. Ba mẹ Quý Vãn Kha thì mất từ khi thằng này rất nhỏ. Nó ở với bác gái từ đó đến giờ, bác gái cũng có con trai nên đương nhiên sẽ không đối đãi tử tế với thằng cháu ăn chực báo cô này. Trước kia bà ta nhận nuôi Quý Vãn Kha cũng chỉ vì căn nhà đứng tên ba nó. Quý Vãn Kha chưa kịp vào đại học thì nhà đó đã trắng trợn tuyên bố nó lớn rồi đừng mong họ chi tiền học cho nữa.

Từ đó Quý Vãn Kha cắt đứt quan hệ với họ hàng bên nội.

Thời đi học tính tình Quý Vãn Kha tệ hơn những năm sau này nhiều lắm, mặt lúc nào cũng sưng sỉa, tính thì nóng như lửa, đụng cái là sẵn sàng lao vào đấm nhau, miệng lưỡi cũng đanh đá nhất hạng. Cái mặt đẹp đến đâu cũng không bù lại được cho cái nết, bao nhiêu bạn gái tăm tia cậu ta từ ngày nhập học dần dần đều rút lui cả.

Cậu ta và Triệu Thụy Tiêu phải nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Lâm Lạc Dương thì sao, gặp ai cũng làm như thân thiết lắm, cái mặt toe toét suốt ngày vừa trông đã biết là lớn lên trong gia đình ấm êm hạnh phúc. Nghe nói tuần nào nó cũng gọi về tỉ tê với người nhà.

Quý Vãn Kha ghét nhất thể loại này, cậu ta gọi đó là “thứ làm màu”.

Ấy thế mà hai đứa lại được phân ở cùng phòng ký túc xá, Lâm Lạc Dương thì tí toét suốt ngày, đi trong hành lang gặp người quen là hỏi chuyện oang oang, nếu người đó là Quý Vãn Kha thì đương nhiên cậu ta sẽ bị lờ tịt đi.

“Thôi mày, bạn cùng phòng mà, ai lại thế.” đến Triệu Thụy Tiêu đối diện với nụ cười sáng chói của Lâm Lạc Dương cũng phải lên tiếng góp ý với thằng bạn ruột.

Quý Vãn Kha khinh khỉnh đáp: “Tao gật đầu rồi đấy thôi?”

Triệu Thụy Tiêu: “…”

Về sau cậu ta mới nhận ra đúng là dù thái độ vẫn khó chịu nhưng Quý Vãn Kha cư xử với thằng bạn cùng phòng này tử tế hơn với người ngoài một tí thật.

À, đương nhiên là một tí tí thôi.

Sau một học kỳ, Triệu Thụy Tiêu tin là Quý Vãn Kha đã chấp nhận thằng bạn cùng phòng đó.

Kết quả là ngày đầu tiên nhập học kỳ sau, gặp người ta đang đứng yên lành trong hành lang thằng kia lại giở giọng cà khịa: “Ê Lâm Lạc Dương, mày lượn ở đây làm gì, ngáo à, lạc mẹ à?”

Lâm Lạc Dương ngơ ngác quay lại, hai thằng bạn đã đến ngay cạnh.

Đề phòng cãi lộn, Triệu Thụy Tiêu lên tiếng ngay: “Thôi, lên lớp đi đã mày ơi. Môn mới kỳ này mà đến muộn thì ra cái gì nữa?”

Lâm Lạc Dương bỏ qua ngay Quý Vãn Kha để quay sang tiếp Triệu Thụy Tiêu: “May quá, tao đang không biết đi đường nào đây!”

Quý Vãn Kha: “Mày bị đụt à?”

Lâm Lạc Dương bất mãn nói: “Nói gì tử tế một tí được không mày?”

“Tử tế á?” Quý Vãn Kha nghiêm mặt suy tư, rồi bảo, “Lâm bé đụt.”

Triệu Thụy Tiêu: “…”

Ba đứa đến trước cửa phòng học thì Quý Vãn Kha lại gõ đầu Lâm Lạc Dương.

Triệu Thụy Tiêu tận mắt trông thấy thằng này xách áo Lâm Lạc Dương để lôi nó qua cửa, “Đi đường thì mở to cái mắt vào, định đâm đầu vào tường à?”

Lâm Lạc Dương ôm đầu ấm ức bảo: “Cấm được đánh vào đầu!”

Thế rồi vẫn tò tò đi theo Quý Vãn Kha vào lớp.

Quý Vãn Kha khẽ mỉm cười, thằng này mà cười thì thôi là trăm hoa đua nở, và sau đó nó lại gõ đầu Lâm Lạc Dương thêm cái nữa.

Lắm khi Triệu Thụy Tiêu trộm nghĩ không phải Quý Vãn Kha không ưa Lâm Lạc Dương mà là cố tình kiếm chuyện để Lâm Lạc Dương chú ý đến mình.

Càng về sau này cậu ta mới hiểu ra rằng hai đứa đó dù không ở chung phòng ký túc thì vẫn học chung khoa, dù không chung khoa thì vẫn chung trường, miễn là chúng có cơ hội gặp nhau… nhất định chúng sẽ trở thành một đôi oan gia.

“Mày làm gì mà ngẩn ra thế Triệu Thụy Tiêu? Ra nấu đi!”

Tiếng gọi của Ngô Húc làm Triệu Thụy Tiêu giật mình tỉnh khỏi dòng hồi tưởng.

Lâm Lạc Dương vẫn ngồi chờ bên bàn ăn, tóc dài chấm vai, mặt gầy hốc hác, da cũng bệch bạc đi nhiều.

Bây giờ người ngồi đó là Lâm Lạc Dương hai mươi tám tuổi.

Triệu Thụy Tiêu không kìm được tự hỏi nếu hai người đó không gặp nhau…

Rồi cậu ta khẽ gật đầu với Lâm Lạc Dương và quay lại đáp lời Ngô Húc: “Cứ rối lên, tao ra đây.”

Không có nếu, nhưng họ sẽ không còn gặp lại nữa.

Truyện Chữ Hay