Lâm Lạc Dương bị choáng vì câu nói “Em là người đồng tính”.
Lý Xuyên hỏi ngay: “Anh có để ý không?”
Lâm Lạc Dương ngơ ngác lắc đầu, thấy Lý Xuyên mỉm cười rạng rỡ cậu lại càng không dám hé răng phát biểu gì cả, lúc này cậu đang tưởng tượng ra một câu chuyện lâm li rằng Lý Xuyên nằm viện bao lâu nay mà người mẹ đã có chồng mới của cậu ta không thấy vào thăm bao giờ, có khi là vì phản đối chuyện giới tính của thằng con… càng tưởng tượng cậu càng cảm thấy tinh thần nghĩa hiệp dâng lên cuồn cuộn trong tim, chỉ hận không thể cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ với Lý Xuyên ngay và luôn.
“Thích con trai có sao đâu, miễn đừng thích phải đứa mất nết là được.” Lâm Lạc Dương thành thật nói.
Nụ cười của Lý Xuyên suýt thành méo xệch, lúc sau cậu ta nhìn nhìn Lâm Lạc Dương đầy hàm ý, “Ừ, ai lại thích đồ mất nết.”
Ban nãy buộc tóc không túm được hết những lọn tóc tơ, Lý Xuyên đưa tay vén tóc xòa hai bên má ra sau tai cho Lâm Lạc Dương, “Em chạm vào anh thế này cũng được chứ, anh có cảm thấy ghê không?”
Thật ra Lâm Lạc Dương cũng hơi hơi muốn né, nhưng Lý Xuyên đã hỏi thì cậu càng không dám nhúc nhích, chỉ sợ cậu ta nghĩ mình kì thị.
Mà nghĩ kĩ thì ai được người cùng giới vén tóc hộ chắc đều bị giật mình một tí chứ nhỉ… trừ khi thân lắm thân vừa chứ bình thường ai lại làm những cử chỉ thân mật như thế?
Lâm Lạc Dương thì vẫn nói cứng: “Ừ, chạm được, không sao hết.”
Lý Xuyên lại càng cười tươi hơn, “Anh Lạc Dương.”
“Ừ?” Lâm Lạc Dương ngẩng lên.
“Đừng bị ai lừa nữa nhé.”
Lâm Lạc Dương đoán cậu ta đang ám chỉ việc mình bị bồ cũ đá, thế là cậu bảo, “Đời nào, giờ anh tỉnh lắm rồi. Phải sống đàng hoàng chứ, trời cho thì anh sẽ sống đến một trăm lẻ tám tuổi luôn!”
Lâm Lạc Dương không thể lờ đi được những vết thương trên tay Lý Xuyên, dù Lý Xuyên đã bảo mình không hề muốn chết nhưng cậu vẫn vô thức đưa mắt nhìn cánh tay vằn vện sẹo ấy. Chỉ một vết cắt trên cổ tay mà cậu đã đau lắm rồi, Lý Xuyên chắc phải đau hơn cậu cả trăm lần.
“Thế thì em sẽ sống đến chín chín tuổi nhé.” tự dưng cậu trai nói.
Lâm Lạc Dương nhìn nụ cười trìu mến của Lý Xuyên, Lý Xuyên lại hỏi: “Được không anh?”
Vì sao lại là chín chín tuổi Lâm Lạc Dương cũng không thắc mắc, chắc không phải vì bọn họ chênh nhau chín tuổi đâu nhỉ, nghe là thấy sai sai rồi đó. Hai đứa mới biết nhau chưa đầy một tháng, làm gì đã nói như thề non hẹn biển thế.
“Được chứ.” cuối cùng cậu đáp rồi ngoéo tay với cậu trai.
Được sống đương nhiên là tuyệt vời nhất rồi.
Đừng muốn chết, đừng tìm kiếm nỗi đau.
Ngón út hai người ngoắc vào nhau, ngón cái đụng khẽ một cái.
Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc ra về nhưng cùng đi bộ xuống đến tầng hai thì bắt đầu tranh cãi.
“Đ.m mày bất nhân thế hả?!” Ngô Húc tức tối vung tay.
Như đã đoán trước được, Triệu Thụy Tiêu né được cú xô của thằng bạn, “Mày bình tĩnh xem nào.”
“Tao bình tĩnh á? Tao thì bình tĩnh rồi, có mày bị điên ấy.” Ngô Húc lạnh lùng đáp.
“Nếu không thì mày bảo phải làm sao đây?” Triệu Thụy Tiêu nhìn lại thằng kia, “Nói thật cho nó biết rồi trơ mắt nhìn nó chết lần nữa à?”
Ngô Húc thở hắt ra, gắt gỏng, “Nhưng mày không thể…”
“Chẳng có gì là không thể cả.” Triệu Thụy Tiêu đáp, “Mày không hiểu đúng không? Nhưng đổi lại là Quý Vãn Kha nó sẽ hiểu đấy.”
Ngô Húc trợn mắt, “Làm sao thế được?”
“Sao lại không được, vì bọn tao giống nhau nên mới chơi được với nhau, hiểu chưa?” nửa khuôn mặt Triệu Thụy Tiêu như chìm vào vùng khuất sáng, “Chỉ cần người mình thích không đau khổ thì muốn bọn tao làm gì cũng được. Sau này mày không phải can thiệp gì đâu, tao nói ra thì tao sẽ tự lo.”
Ngô Húc im lặng một hồi rồi hỏi, “Còn phải tung hứng với mày nữa chắc?”
“Chứ không thì sao? Mỗi thằng nói một kiểu thì Lạc Dương sẽ nghi ngay. Giờ nó đang trong thời kỳ nhạy cảm như thế.”
“Tao hiểu rồi.” Ngô Húc nói, “Nhưng không có nghĩa là tao tán thành cách làm của mày đâu. Nhỡ mà nó nhớ ra…”
“Thì nó sẽ ghét tao.” Triệu Thụy Tiêu nhếch mép cười, nụ cười chẳng mấy vui vẻ, “Không sao, tao cũng liệu trước rồi.”
Ngô Húc thở dài, “Làm thế này có ổn không, dù sao tao nghĩ…”
“Nhiều lúc tao nghĩ nếu lời Lạc Dương nói là đúng, nó vượt thời gian đến đây thật thì sao? Biết đâu mình nói hết cho nó lại hơn, biết đâu như thế lại tránh được những chuyện sau này.” Triệu Thụy Tiêu lẩm bẩm, “Nhưng kể cả nó có vượt thời gian đến đây thật thì nó cũng chỉ là nó mười tám tuổi. Những chuyện chưa xảy ra, người nó chưa gặp… liệu mình can thiệp vào có thật là tốt hơn không?”
Hành lang bệnh viện im ắng, Ngô Húc không đáp.
Họ đều biết nếu thực sự có thể trở về quá khứ, Lâm Lạc Dương mười tám tuổi sẽ phải đối mặt với cái gì.“À, mai anh xuất viện đấy.” chiều hôm sau Lâm Lạc Dương đột nhiên bảo.
Từ khi cậu tỉnh Lâm Nhược Liễu chỉ đến đúng một lần hôm đầu tiên, từ sau đó toàn là gọi điện hỏi thăm. Cách giao tiếp lạnh nhạt đó làm Lâm Lạc Dương cảm thấy rất khó chịu, nhưng cứ nghĩ ngày mai sẽ được ra viện cậu lại bớt bực hơn.
Lý Xuyên đặt cái “bàn vẽ” cà tàng sang một bên, “Anh ra viện rồi mình còn gặp nhau được không?”
Lâm Lạc Dương đáp, “Đương nhiên là được rồi, ba mẹ anh không có nhà đâu, chị anh hình như cũng bận. Anh ở nhà một mình chắc buồn lắm, rảnh rỗi anh sẽ đến chơi với em nhé, hay em đến chỗ anh cũng được.”
Lý Xuyên gật đầu, “Thế thì anh vẽ tặng em một bức làm kỉ niệm đi.”
Lâm Lạc Dương không ngờ cậu chàng lại đề nghị như vậy, đến khi Lý Xuyên chìa giấy bút cho cậu cậu mới hỏi: “Em muốn vẽ gì?”
“Gì cũng được, em chỉ muốn giữ làm kỉ niệm thôi.”
Lâm Lạc Dương hấp háy mắt, “Thế em định tặng anh cái gì làm kỉ niệm?”
Lý Xuyên sửng sốt mất mấy giây rồi mới đáp: “Em vẽ xấu lắm.”
Lâm Lạc Dương: “…” à thì ra cu cậu cũng biết đấy.
“Hay em hát được không?” Lý Xuyên ngồi xuống cuối giường, hiền lành nhìn cậu, “Em có bài này muốn hát cho anh nghe.”
“Được.” Lâm Lạc Dương cười tủm tỉm nhận lời.
Dù vượt thời gian đến nơi này để rồi gặp hàng đống chuyện không hay nhưng cậu lại tìm được một người bạn xịn quá.
Cảm giác Lý Xuyên gây cho cậu thực sự rất đặc biệt.
Ngòi bút chạy sàn sạt trên mặt giấy, Lâm Lạc Dương cắm cúi vẽ, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Lý Xuyên. Lý Xuyên dường như cũng đoán được cậu đang vẽ gì nên ngồi yên bất động, chỉ há miệng cất tiếng ca.
“Nếu không gặp được anh, em sẽ ở nơi nào.”
Lời hát đầu tiên vang lên đã làm Lâm Lạc Dương sửng sốt, chất giọng thật trầm của Lý Xuyên xướng một giai điệu của Đặng Lệ Quân nghe truyền cảm đến lạ, hơn nữa Lâm Lạc Dương không ngờ cậu ta lại chọn bài hát cũ như thế, cậu cứ tưởng Lý Xuyên sẽ hát bài nào đang thịnh hành kia.
Lâm Lạc Dương vừa vẽ vừa ngâm nga hát theo: “Một ngày nào đó nếu anh bảo phải ra đi… làm sao em sống được chỉ bằng những mảnh vỡ tan hồi ức, dù thời gian trôi đi vô định, em chỉ biết đến một mình anh…”
Giọng cậu vốn dở nên cậu chỉ nhẩm khe khẽ đôi câu rồi dần lặng thinh, tập trung vào vẽ trong tiếng hát của Lý Xuyên.
Lâm Lạc Dương không ngờ khả năng ký họa của mình lại lụt đi nhiều vậy, vẽ sao cũng không thấy ưng ý, cuối cùng cậu đành lật mặt giấy, ngại ngùng cười bảo Lý Xuyên, “Đợi tí nhé, anh vẽ lại bức khác.”
“Anh vẽ là đẹp lắm rồi.” không cần nhìn tác phẩm Lý Xuyên đã nói ngay, “Anh vẽ thế nào cũng đẹp.”
“Đừng khen bừa anh thế.” Lâm Lạc Dương vừa nói vừa hí hoáy sửa tranh, vẽ bằng than chì khó sửa quá chừng nhưng ở chỗ này thì ai cho cậu dùng thứ bút chì thông thường phải vót bằng dao chứ, “Anh không bị lừa đâu.”
“Thật á?”
“Ờ…”
Lâm Lạc Dương ngẩng lên thấy Lý Xuyên đang cười cười nhìn mình, trông cậu trai lúc này lành hiền, đơn thuần hơn hồi họ mới gặp nhiều lắm.
Chợt nhận ra Lý Xuyên đã hát xong, Lâm Lạc Dương vội bỏ bút để vỗ tay cổ vũ, “Em hát hay lắm.”
“Lâm Lạc Dương.” đột nhiên Lý Xuyên gọi tên cậu.
Lâm Lạc Dương nhìn Lý Xuyên, Lý Xuyên lại đổi giọng, “Anh Lạc Dương.”
“Sao nè?”
“Nếu anh muốn nghe em hát thì lúc nào em cũng có thể gọi điện hát cho anh nghe.”
Lâm Lạc Dương không hiểu cậu ta đang nói đùa hay thật, cậu do dự một tí rồi đáp: “Ừ được.”
Lý Xuyên thấy cậu chưa hiểu ý mình, lại bảo: “Em muốn có số điện thoại của anh.”
Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới ngộ ra, “Thế mà không nói thẳng ra? Đợi tí anh nháy máy cho em nhé, anh cũng chẳng biết số của mình là bao nhiêu nữa.”
Lý Xuyên cắn môi, tự dưng lại thở dài.
Lâm Lạc Dương suy nghĩ quá đơn giản, cứ bảo có gì thì nói thẳng ra chứ quanh co chỉ tổ hiểu lầm nhau.
Hiển nhiên cậu hiểu làm sao được những suy tư tinh tế của cậu trai trẻ.
Sửa xong Lâm Lạc Dương vẫn thấy không ưng ý nhưng cũng đành chìa tranh ra, “Đừng có chê đấy nhé.”
“Sao lại chê, anh vẽ đẹp lắm, đẹp hơn em nhiều.” Lý Xuyên nói.
Lâm Lạc Dương tạm coi đó là một lời khen, “Bao giờ thì em ra viện?”
“Sắp rồi.” Lý Xuyên nói, “Được ra viện là em tới tìm anh liền, anh có chê em làm phiền anh không?”
“Đời nào anh chê, đã bảo ở đây anh chẳng quen biết ai, em mà đến thì anh mừng quá.” Lâm Lạc Dương nói, “Nhưng em không phải đi học à? Đã đến tháng sáu đâu.”
Lý Xuyên: “…”
Lâm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cậu.
Lý Xuyên nghiêng mặt tránh đi, “Thì thứ bảy, chủ nhật em đến.”
“Đấy, vẫn phải đi học chứ lị.” Lâm Lạc Dương tự dưng có cảm giác đắc ý rất là bề trên, cậu giơ tay vỗ vai Lý Xuyên, “Học hành đàng hoàng đi em giai.”
“… biết rồi.”
Trao đổi số điện thoại với Lý Xuyên xong Lâm Lạc Dương bảo: “Wechat cũ của anh không vào được nữa rồi, chẳng biết mật khẩu là gì nữa. Đây là nick mới nhé.”
“Số điện thoại anh cũng đổi ạ?”
“Ừ.”
Ảnh đại diện của Lý Xuyên là một con ếch hoạt hình, vừa add nhau xong Lâm Lạc Dương đã thấy mấy tấm hình chụp cánh tay bê bết máu.
Cậu trố mắt sửng sốt, Lý Xuyên cũng sửng sốt theo… như sực nghĩ ra điều gì Lý Xuyên vội cúi xuống bấm điện thoại lia lịa, chỉ mấy giây sau những bức ảnh kia đã biến mất.
“Em…” Lâm Lạc Dương ái ngại nhìn cậu trai, “Sao bảo em sắp được ra viện rồi?”
Lý Xuyên: “…”
Lâm Lạc Dương: “…”
Lâm Lạc Dương vẫn lo lắng nhìn Lý Xuyên, “Em sẽ đến tìm anh thật chứ?”
“Ừ.” Lý Xuyên đáp, “Giờ em không sao rồi mà, mấy cái đó là từ hồi trước, lâu lắm rồi.”
“Đừng làm thế nữa nhé.” Lâm Lạc Dương nói.
“Không sao thật mà.” Lý Xuyên quả quyết trấn an cậu, “Em sẽ nghe lời mà, anh.”
Lý Xuyên ra về được một chốc thì có hộ lý vào thăm buồng.
“Dạo này cậu ta ở bên đây với cậu lâu nhỉ.”
Lâm Lạc Dương đáp hơi cao giọng: “Cậu ấy tốt lắm.”
Cô hộ lý bật cười, “Thế à? Đúng là dạo này cậu ta tốt thật, trước kia không được thế đâu. Hồi nào đến giờ cậu ta ù lì lắm, không nói chuyện với ai hết, đi đường thì so so cúi cúi trông chẳng ra làm sao.”
Lâm Lạc Dương nghe mà như chuyện trên trời, cậu không thể tưởng tượng được một Lý Xuyên như thế.
Tối hôm đó cậu lại nhận được điện thoại của Lâm Nhược Liễu, “Mai chị bận chút việc không đến đón em được, để Triệu Thụy Tiêu đưa em về được chứ?”
“Dạ, không sao, em có phải trẻ con đâu.” Lâm Lạc Dương cúp máy rồi nằm vật ra giường, một tay bưng mắt.
“Cậu muốn làm thủ tục xuất viện à?” cô hộ lý nói với vào giường bệnh trong cùng.
“Vâng.” Lý Xuyên đang ngồi trên giường xếp đồ, thật ra cũng chẳng có gì mà xếp, đồ cậu mang về được không nhiều, chỉ là vài bộ quần áo.
Cô hộ lý bảo: “Thế thì sáng mai nhé, tình hình của cậu khoa cũng nắm được rồi, chỉ cần thanh toán nốt viện phí là về thôi.”
“Được.” Lý Xuyên đáp.
Cô hộ lý đi rồi người đàn ông giường bên mới lên tiếng: “Chú em ra viện đấy à?”
Lý Xuyên nhìn bộ quần áo trên tay mình, sơ mi trắng ngả màu cháo lòng và một cái quần ống bó.
Cậu không định mặc thứ này.
“Ừ.” cậu đáp.
Phòng bệnh này chỉ có mình cậu buồn đối đáp với ông chú kia.
“Định đi tìm thằng kia chứ gì?”
Lý Xuyên híp mắt, mỉm cười, “Ừ, tôi đi tìm anh ấy đấy.”